HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 184

Cuối cùng, vào lúc hai chúng tôi mỗi đứa nằm một góc của cái lều tồi

tàn lợp lá và ngăn vách này, hắn thú thật với tôi không cần phải úp mở gì
cả, rằng hắn đã cân nhắc kỹ, thà rằng có thể bị truy tố ra một tòa án dân sự
về tội bán thốc bán tháo những đồ mua quít còn hơn là kéo dài mãi cuộc
sống với “ra-gu nấu đỗ” mà hắn đã phải chịu đựng ở đây từ gần một năm
nay. Tôi đã hiểu sự thể thế nào rồi.

Hắn vẫn còn hỏi tôi:
- Sao, cậu vẫn chưa có bông nhét lỗ tai à? Không có bông thì cậu cứ

rút luôn mấy sợi bông ở cái chăn đắp rồi tẩm nhựa chuối. Vê nó lại thành
cục nhỏ, tốt chán... Tớ là không chịu được tiếng gào rống của lũ độc ác
ấy!...

Trong cái huyên náo ấy có đủ hết cả, nhưng hắn ta chỉ nhấn vào những

kẻ độc ác, một từ ngữ đã không sát nghĩa mà lại có ý vơ đũa cả nắm.

Tôi bỗng có cảm giác là cái trò nhét bông lỗ tai của hắn ẩn giấu một

mưu mẹo bỉ ổi gì đây. Tôi không nén được sự ám ảnh bởi nỗi sợ hãi rằng
hắn đang khởi sự một cuộc ám sát mình ngay trên cái giường gấp này,
trước khi hắn chuồn với những gì còn lại trong quỹ... Ý nghĩ ấy làm tôi
choáng váng. Nhưng làm gì bây giờ? Réo gọi lên à? Gọi ai? Gọi những kẻ
ăn thịt người trong làng ư?... Mất tích? Sự thật thì tôi đã gần là thế rồi! Ở
Paris, không tài sản, không nợ nần, không có gì thừa hưởng, người ta đã
khó mà tồn tại và thật đau khổ là không được coi là mất tích... Thế mà ở
đây? Liệu có ai tự dẫn thân đến tận Bikomimbo này chỉ để khạc nhổ một
cái xuống nước, không hơn, để làm vui cho cái ký ức của tôi? Tất nhiên
chẳng có ai cả.

Những giờ phút trôi qua với những ngơi nghỉ và những lo âu. Hắn ta

không ngáy. Tất cả những tiếng động, tiếng kêu từ trong rừng vẳng ra làm
cho tôi không lắng nghe được tiếng thở của hắn. Khỏi cần đến bông.
Nhưng cuối cùng thì chỉ nội cái tên Robinson cũng buộc tôi phát hiện dần
ra một thân hình, một dáng người, một giọng nói mà tôi đã từng biết... Và
rồi khi tôi sắp thiu thiu ngủ thì như thấy sừng sững trước giường tôi toàn
thân thằng cha ấy, ký ức của hắn tôi hiểu rõ lắm, tất nhiên không phải gá
này mà là ký ức của Robinson, con người ở Noirceur-sur-la-Lys, chính hắn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.