HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 206

Từ đó trạm thiếu người đem các bản thống kê về New York, thế là

người ta cũng chẳng cần phải kiểu cách gì, chỉ định luôn tôi vào việc ấy.
Mischief, sếp của tôi, nắm tay tôi lúc lên đường, dặn dò phải khôn ngoan và
đứng đắn ở thành phố. Đây là lời khuyên cuối cùng của con người trung
thực ấy, tuy trước đó chúng tôi chưa hề gặp nhau mà sau này cũng chẳng
còn gặp lại nhau.

Chúng tôi vừa cập bến thì trời đổ một cơn mưa xối xả, ướt súng cả

chiếc áo vét tông mỏng tang của tôi và những bản thống kê cũng bết lại
trong tay tôi. Tuy vậy tôi vẫn giữ được mấy bản, cuộn tròn lại, nhét vào túi,
để thòi đầu ra ngoài cho người ta thấy dù ít dù nhiều thì mình cũng có vẻ
như một nhà kinh doanh trong thành phố, nhưng trong bụng tràn đầy những
sợ hãi và hồi hộp trước những bước phiêu lưu mới.

Nghếch mũi nhìn lên những tòa nhà san sát như bức thành cao ngất,

tôi hơi chóng mặt và phát ngán vì những khung cửa sổ quá nhiều và chỗ
nào cũng giống chỗ nào.

Ăn mặc tuềnh toàng, người thì rét cóng, tôi vội lủi vào một hẻm tối để

người qua lại khó nhận ra mình. Một thứ hổ thẹn hơi thừa. Có gì mà phải
sợ. Trên con đường tôi vừa chọn, có lẽ là con đường nhỏ nhất ở đây, tôi
thấy nó chẳng hơn được con suối lớn ở bên mình, mà lại còn bẩn thỉu, ẩm
ướt, nhiều chỗ tối om, cũng đã có nhiều người qua lại, người lớn người bé,
tôi đi theo họ như một cái bóng. Họ cũng lên thành phố, có lẽ đi làm ăn,
người nào cũng cúi gầm chúi mũi xuống. Đó là những người nghèo từ khắp
chốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.