HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 207

16

C

ứ như là mình thạo đường thạo lối, tôi rẽ sang một con đường bên tay

phải, sáng sủa hơn: “Broadway”. Tôi đọc được tên trên tấm bảng chỉ
đường. Tít tận trên cao, phía trên những tầng chót vót, vẫn còn thấy ánh
sáng ban ngày với những con chim hải âu bay lượn và những mảnh trời
xanh. Chúng tôi tiến bước ở dưới này trong cái bóng âm âm một màu tro, u
tối như ở trong rừng, đường phố đông nghịt như một tảng bông to tướng
táp nham bẩn thỉu.

Giống một vết thương buồn, con đường ấy dẫn chúng tôi đi biền biệt,

bờ này qua bờ khác, hết cực nhọc này đến cực nhọc khác, chẳng ai thấy
được đâu là tận cùng, chỗ tận cùng của mọi con đường trên thế gian này.

Không có xe cộ qua lại, chỉ thấy người là người.
Về sau, người ta giải thích, tôi mới biết, đó là khu phố quý giá, khu

phố như vàng: Manhattan. Vào đấy chỉ được đi bộ, như vào nhà thờ vậy.
Đó là trái tim đẹp bằng Nhà Băng của thế giới ngày nay. Thế mà vẫn có
người nhổ bậy ngoài đường. Cũng phải bạo gan mới dám thế.

Thật là một khu phố đầy ắp vàng, một phép lạ thật sự, thậm chí người

ta còn nghe thấy phép lạ ấy qua mỗi khung cửa với tiếng Đô la sủng sẻng,
cái đồng Đô la dịu dàng quá thể, một đức Thánh Thần thực thụ, còn quý
hơn cả máu.

Dù sao thì tôi cũng có thì giờ đi xem họ và vào cả đó để nói chuyện

với những người nhân viên coi giữ tiền. Họ buồn buồn và được trả lương
tồi.

Khi các con chiên bước chân vào Nhà Băng của mình, chớ có tưởng

rằng họ được phục vụ thỏa thích. Không đâu. Họ nói thầm thì với Đô la qua
một cái lưới sắt nhỏ, như là đi xưng tội ấy. Không có nhiều tiếng ồn đâu,
những ngọn đèn sáng dịu, giữa những vách ngăn cao chỉ để hở có một cái
cửa ghi sê nho nhỏ, thế thôi. Họ không nuốt thứ Bánh Thánh ấy đâu. Họ ấp
ủ cả vào ngực. Tôi không thể ở đó lâu để ngắm nghía họ. Còn phải đi theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.