HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 213

có thì giờ để mà xem xét. Chú bé huýt còi, tay xách chiếc va li mảnh dẻ của
tôi. Tôi không dám hỏi gì ở chú bé. Cái chính là phải đi đi đã, tôi biết thế.
Trên lối đi tối om, đây đó một bóng đèn đỏ hay xanh vãi ra một chỉ lệnh.
Những vạch vàng dài đánh dấu các cửa phòng. Chúng tôi đã vượt từ lâu các
số 1800 rồi các số 3000, tuy vậy vẫn còn phải phó mặc cho cái định mệnh
không thể cưỡng lại được của chính mình. Chú bé phục vụ đeo lon giong
ruổi trên con đường không tên trong bóng tối ấy như theo bản năng của
chính chú ta. Trong cái hang đó, chẳng có gì là bất ngờ đối với chú. Chiếc
còi của chú chuyển giọng rền rĩ khi chúng tôi vượt qua một anh da đen hay
một chị hầu phòng cũng da đen. Chỉ thế thôi.

Do phải cố gắng rảo bước chân, tôi đã đánh mất trên dọc những hành

lang giống hệt nhau này cái chút ít sức khỏe còn lại nhờ ở việc thoát ra khỏi
trạm Cách ly. Tôi cảm thấy mình tơi tả như cái lều của tôi tơi tả trước giông
bão châu Phi trong những mùa lũ nước ấm. Tại đây, về phần mình, tôi rơi
vào một ngọn thác lũ những cảm giác lạ lẫm. Có lúc tôi thấy như giữa hai
thứ nhân loại đã đi tới chỗ vật lộn nhau trong trống rỗng.

Bỗng chú bé, không báo trước, quay ngoắt lại, chúng tôi đã tới. Tôi

đụng vào một cánh cửa, đó là phòng của tôi, một cái hộp to với vách gỗ
mun. Chẳng có gì trên mặt bàn, ngoài ánh đèn leo lét xanh lè. “Giám đốc
khách sạn Laugh Calvin thông báo với du khách rằng sự thân thiện đã được
thừa nhận đối với ngài và Giám đốc khách sạn sẽ nhận phần trách nhiệm lo
lắng gìn giữ niềm vui của du khách trong suốt thời gian lưu lại New York”.
Đọc cái lời rao đặt vào chỗ dễ thấy lại càng khiến cho tôi thêm chán ngán.

Khi còn lại một mình, lại càng tồi tệ hơn. Cả cái nước Mỹ này đến

quấy nhiễu tôi, đặt cho tôi biết bao nhiêu vấn đề to lớn, và gieo vào tôi
những linh cảm xấu xa, ở ngay trong cái phòng này.

Nằm trên giường, âu lo nặng trĩu, tôi thử làm quen với căn phòng nửa

tối nửa sáng này để bắt đầu. Cạnh cửa sổ phòng, từng lúc lại có tiếng gầm
rít rung chuyển cả những bức tường thành. Một chuyến métro lộ thiên vừa
chạy qua. Nó lao giữa hai đường phố trước mặt như một quả trái phá, đầy
những thân hình run rẩy và băm bổ, nó giật giật từ quận này sang quận
khác của cái thành phố đồng bóng này. Nó chạy đã xa mà tiếng gầm rú vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.