HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 215

Tồi tệ nhất là cứ phải tự hỏi xem liệu ngày mai có tìm được đủ sức mà

tiếp tục làm những việc mình đã làm hôm trước và đã làm từ đã quá lâu rồi,
lấy đâu ra sức cho những hành động xuẩn ngốc này, cho hàng nghìn dự
kiến chẳng đi đến đâu này, cho những mưu toan nhằm thoát ra khỏi cái tất
yếu nặng trĩu, những mưu toan luôn luôn thất bại, và rút cục tất cả những
cái đó cũng chỉ để một lần nữa mình tự thuyết phục mình rằng không thể
vượt qua định mệnh, cứ đành tối tối tiếp tục nằm bẹp dưới chân bức thành
này, ôm nặng mối kinh hoàng về cái ngày mai luôn luôn bấp bênh hơn, nhơ
nhớp hơn.

Có thể là cả tuổi tác cũng đuổi theo mình và đe dọa những điều xấu

hơn, đồ bạc ác! Sẵn của đâu để mà hoang phí cuộc đời thế! Cả cái tuổi
thanh xuân đã phải đi chết ở tận chân trời góc biển trong sự lặng thinh của
chân lý. Mà ra ngoài thì đi đâu, tôi xin hỏi anh, khi mà mình không còn đủ
được cái khoản hoang tưởng trong người? Chân lý, đó là cơn hấp hối không
bao giờ kết thúc. Chân lý trên đời này, đó là cái chết. Phải chọn thôi, chết
hay nói dối. Tôi chưa bao giờ có thể tự sát cả.

Thôi thì tốt hơn hết hãy cứ ra ngoài phố, một cuộc tự sát nho nhỏ. Mỗi

người đều có tài vặt của mình, phương pháp của riêng mình để chinh phục
cái ngủ và cái ăn. Phải làm thế nào ngủ được một cái để còn lấy lại đủ sức
kiếm lấy miếng bánh cho ngày mai. Phải lấy lại hăng say, có thể thì mai
mới tìm được một công việc gì và trong lúc chờ đợi, phải ngay tức khắc
vượt qua được cái làm mình mất ngủ. Đừng tưởng dễ mà ngủ được một khi
trong đầu anh nghi ngờ mọi sự, và nhất là người ta lại gây cho anh bao nỗi
sợ.

Tôi mặc quần áo quấy quá thế nào nên thế, chạy được đến thang máy

nhưng hơi lẩm cà lẩm cẩm. Liệu tôi có nên đảo qua cái tiền sảnh để ngắm
những hàng những dẫy các cô nàng xinh đẹp mê hồn với những cặp giò
quyến rũ, những khuôn mặt thanh tú và nghiêm khắc. Tóm lại đó là những
mỹ nhân, những mỹ nhân níu khách. Người ta thì có thể thử xem, còn tôi,
tôi lại sợ bị giữ lại. Lắm cái phức tạp. Hầu như tất cả những ham muốn của
kẻ nghèo đều bị trừng phạt bằng nhà lao. Và đường phố lại thu hút tôi.
Không còn cái đám đông như trước nữa. Đám đông này tỏ ra táo bạo hơn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.