HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 219

xở gấp gáp nhất. Bản thân chúng ta, về thực chất, đều phù phiếm, chỉ nhờ
có những trò giải trí mới ngăn cho chúng ta thật sự khỏi chết. Về phần
mình, tôi bám vào cái liệu pháp chiếu bóng với một nhiệt tình vô vọng.

Ra khỏi cảnh tối tăm cuồng loạn của khách sạn, tôi còn thử làm vài

cuộc bách bộ trên các phố lớn quanh đấy, cuộc dạo chơi vô vị dưới chân
những ngôi nhà cao đến chóng mặt. Nỗi chán chường của tôi càng chồng
chất trước những mặt tiền hào nhoáng mênh mông của những ngôi nhà,
trước cái đơn điệu bầy ra trên các vỉa hè, các viên gạch và các dẫy ghế băng
kéo dài vô tận và lại còn buôn với bán nữa chứ, căn bệnh lở loét của thế
giới này, rực lên những trò quảng cáo đầy hứa hẹn và cũng đầy mụn nhọt.
Lải nhải có đến mười vạn lời dôi trá.

Bên phía bờ sông, tôi đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, kích thước bình

thường như nhau, nghĩa là từ chỗ hè phố tôi đứng có thể ném vỡ các ô cửa
kính trên một ngôi nhà trước mặt.

Ở những khu phố này luôn luôn khen khét mùi mỡ rán, các cửa hàng

không dám bầy hàng ra ngoài vì lo mất cắp. Tất cả cảnh này gợi nhớ những
khu xung quanh cái nhà thương tôi nằm ở Villejuif

[90*]

nhớ cả những đứa

trẻ còn bé tẹo với hai đầu gối to tướng và đôi chân khoèo lê la trên các hè
phố, cũng như nhớ tiếng đàn oóc trong những phiên chợ. Giá tôi cứ ở lại
đấy với họ mà lại hay, nhưng họ những người nghèo kiết ấy lấy gì để nuôi
tôi còn tôi thì luôn luôn thấy tất cả những gì ở họ và cái sự khổ cực quá thể
của họ khiến tôi phát khiếp. Thế là cuối cùng tôi quay trở lại khu phố lớn.
Tôi tự xỉ vả mình: “Đồ khốn kiếp! Thật ra thì mày là đứa chẳng có đạo đức
gì cả!” Thôi thì cứ đành nhẫn nhục, để mỗi ngày lại hiểu mình thêm, vào
cái lúc mà anh thiếu dũng khí để kết thúc một lần cho xong những tiếng
than thở của chính anh.

Một chuyến xe điện cổ lỗ chạy dọc bờ sông Hudson vào trung tâm

thành phố, rùng rùng trên những trục bánh và cái khung xe run rẩy. Mỗi
chuyến phải mất đến một tiếng đồng hồ. Hành khách đi tầu không khỏi sốt
ruột nối đuôi nhau tự bỏ tiền vào một cái giống như cối xay cà phê để lấy
vé. Anh soát vé chỉ đứng nhìn hành khách làm việc đó, anh ta ăn mặc cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.