HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 220

giống như các tay soát vé bên mình, một thứ đồng phục của “lính dân vệ
Ban-căng bị bắt làm tù binh”.

Cuối cùng thì tôi cũng về đến nơi, mệt bã người sau những cuộc bách

bộ dân túy, trở lại với một dẫy dài bất tận những mỹ nhân ở cái tiền sảnh cò
khoang và tôi lại qua đó luôn luôn với tâm trạng mộng mơ và ao ước.

Bụng đói cồn cào nhưng không dám moi túi xem mình còn bao nhiêu.

Tôi nghĩ bụng, miễn là Lola đừng chọn lúc này để vắng mặt... Nhưng trước
hết, liệu cô nàng có muốn tiếp mình không đã? Tôi có nên đến để bòn cô ta
lấy năm chục hoặc một trăm đô để mở đầu không?... Tôi do dự, cảm thấy
rằng mình chỉ có thể đủ can đảm để cùng một lúc giải quyết cái ăn và cái
ngủ. Xong được chuyện này tôi sẽ tức khắc đi lùng cho ra Robinson, tức là
ngay sau khi tôi đã lấy lại được sức. Robinson không phải thứ người như
tôi đâu! Ít nhất thì cũng là một con người quả quyết! Một tay gan dạ! Chà!
Cậu ta hẳn đã biết được lắm phép, lắm trò về nước Mỹ này! Có thể là cậu ta
có được một phương pháp để đạt tới sự vững vàng và bình tĩnh này, điều
mà tôi hoàn toàn thiếu...

Nếu cậu ta cũng đi trên một chiếc thuyền ga-le, như tôi thường hình

dung, và đã lê lết trên cái bến ấy trước hẳn tôi, thì chắc chắn là vào giờ này,
cậu ta đã tạo được cho mình một vị thế như người Mỹ rồi! Sự nhộn nhịp
bình thản của những con người ngờ nghệch được một công việc văn phòng
nào đó mà tôi đã đọc thấy trên các tờ quảng cáo ngoài phố... Nhưng nghĩ
đến việc làm sao lọt được vào những ngôi nhà như thế là tôi đã phát sợ và
có lẽ sẽ ngã xỉu vì nhút nhát. Cái khách sạn này cũng đã đủ lắm rồi. Một
nhà mồ khổng lồ và nhộn nhịp một cách bỉ ổi.

Có thể là đối với những người đã quen thì chẳng chút nào bị tác động

như tôi trước những đống chất liệu ngồn ngộn và những cửa hàng buôn bán
san sát như tổ ong, những giàn giáo xây dựng vô tận. Đối với họ, có thể đó
là sự an toàn trước tất cả những tai họa đang lơ lửng trên đầu, còn đối với
tôi thì đó là sự an toàn trước tất cả những tai họa đang lơ lửng trên đâu, còn
đối với tôi thì đó chẳng có gì hơn là một hệ thống những sự gò bó, bằng
gạch, bằng những hành lang, những ổ khóa, những ghi sê, một sự tra tấn
bằng một nền kiến trúc khổng lồ, liên miên không dứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.