HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 236

hòn đá dưới chân lên tận cõi vô cùng vô tận, một thứ đại hồng thủy đang lơ
lửng. Một thành phố đầy cạm bẫy, một con quỷ đang rình rập, nhẽo nhoẹt
trong nhựa đường và trong mưa. Cuối cùng, xe chạy chậm lại. Lola đi trước
về phía cửa nhà cô. Cô mời tôi:

- Anh lên đi, anh lên với tôi!
Lại vào phòng khách của cô. Tôi tự hỏi không biết cô ta sẽ cho mình

bao nhiêu để kết thúc cuộc gặp và tống khứ mình đi. Cô lục tìm những tờ
bạc trong chiếc ví con đặt trên bàn. Tôi nghe tiếng đếm tiền sột soạt khá rõ.
Vài giây đồng hồ! Cả thành phố này chỉ còn có tiếng đó. Trong khi ấy, tôi
vẫn còn ngần ngại, cũng chẳng biết vì sao, trong việc định hỏi cô về sức
khỏe của bà mẹ cô mà tôi quên khuấy đi mất.

Thấy tôi gợi đến chuyện ấy, cô quay ngoắt lại nhìn thẳng mặt tôi:
-Mẹ tôi đang ốm.
-Vậy bà đang ở đâu bây giờ?
-Ở Chicago.
-Bà ốm bệnh gì vậy?
-Ung thư gan... Tôi đang nhờ các bác sĩ hạng nhất của thành phố chữa

chạy cho mẹ tôi... Việc này tốn kém lắm, nhưng các bác sĩ bảo là sẽ chữa
được khỏi bệnh. Họ đã hứa với tôi điều đó.

Cô vội vã kể cho tôi biết nhiều chi tiết khác về bệnh tình bà mẹ cô ở

Chicago. Bỗng nhiên cô trở nên rất dịu hiền, thân mật và không ngân ngại
chờ mong ở tôi một vài điều an ủi. Tôi cầm tay cô.

-Thế nào anh Ferdinand, anh cũng tin được rằng họ sẽ chữa khỏi cho

mẹ tôi chứ?

Tôi trả lời cô rõ ràng, dứt khoát:
-Không đâu. Ung thư gan là tuyệt đối không chữa khỏi được đâu.
Chính vì thế mà cô xanh tái đến tận lòng trắng mắt. Lần đầu tiên tôi

thấy cô gái này bối rối đến mức ấy.

-Nhưng, Ferdinand ơi, tuy thế các bác sĩ chuyên khoa vẫn đảm bảo với

tôi rằng mẹ tôi sẽ khỏi mà! Họ đã chứng minh với tôi... Họ toàn là các thầy
thuốc danh tiếng, anh biết không?...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.