HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 237

-Vì đồng tiền thì, Lola ơi, lúc nào mà chẳng có những thầy thuốc rất

nổi tiếng... Ở vào địa vị họ, tôi cũng có thể hứa như thế với cô... Và cả cô
nữa, Lola, cô cũng có thể làm như thế...

Cô như bỗng thấy những gì tôi nói là không chối cãi được, là hiển

nhiên quá đi, nên cô cũng không dám tranh luận thêm nữa.

Đây là lần đầu tiên, lần duy nhất trong đời mà cô thấy là mình sắp bị

nhụt chí.

-Ferdinand ơi, anh có biết anh đang gây cho tôi nỗi đau buồn vô hạn?

Tôi yêu mẹ tôi lắm, anh biết là tôi yêu mẹ tôi nhiều chứ?...

Thế là đúng lúc đây! Khốn kiếp! Thiên hạ cần cóc gì bận tâm đến

chuyện cô yêu hay không yêu mẹ cô!

Cô khóc nức nở một mình. Rồi giận dữ nói tiếp:
-Ferdinand, anh là một người hư hỏng thảm hại, không gì khác hơn là

một người độc ác ghê tởm!... Để trả thù hèn hạ nhất cho cái tình cảnh bẩn
thỉu của mình, anh đến đây để nói với tôi những chuyện khủng khiếp đó...
Tôi chắc chắn rằng anh gây nhiều đau đớn cho mẹ tôi với những điều anh
vừa nói!...

Cơn kích động của cô không hề làm cho tôi sợ hãi như đối với các tay

sĩ quan trên tầu Đô đốc Bragueton, những tay định hãm hại tôi để làm trò
vui cho mấy con mụ ăn không ngồi rồi.

Tôi chăm chú nhìn Lola trong khi cô gọi tôi bằng đủ thứ tên, còn tôi

thì ngược lại lại có đôi chút tự hào khi nhận ra rằng cô ta càng nguyền rủa
thì mình càng dửng dưng, càng vui thích hơn. Người ta vẫn tử tế ở phần
bên trong mà.

Tôi tính toán: Muốn giũ bỏ được mình thì bây giờ cô ta phải đưa cho

mình ít nhất là hai chục đô la... cũng có thể là hơn...

Tôi tấn công ngay:
-Lola ơi, cô làm ơn cho tôi vay tiền như cô đã hứa hay là cô để tôi ngủ

luôn ở đây và cô sẽ được nghe tôi nhắc lại tất cả những gì tôi biết về bệnh
ung thư, những biến chứng, những di truyền của nó, vì ung thư là một bệnh
di truyền đấy, Lola ơi. Ta chớ quên điều ấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.