HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 325

-Cậu sẽ thấy thôi... hắn bảo tôi.
-Họ bầy đặt chuyện gì thế?
-Tớ không thể nói dài dòng với cậu được... Cậu sẽ thấy...
-Nào, kể cho tớ nghe chuyện ấy đi, Robinson, nào, chuyện ghê quá,

cậu biết rằng tớ không có nói lại với ai cái gì bao giờ đâu...

Bỗng hắn ta có vẻ như muốn kể hết cho tôi nghe, để đồng thời muốn

chứng tỏ với tôi rằng đừng có thấy cái vẻ bề ngoài của hắn mà coi hắn là
thằng nhẫn nhục, co vòi...

Tôi nhỏ nhẹ khích hắn:
-Nào! Kể đi! Cậu biết ró tớ không bao giờ nói lại với ai đâu...
Đó là lý do để hắn phải tự thú. Hắn thừa nhận rằng tôi thật sự là người

kín miệng.

Vào lúc ấy, chỉ còn lại hai đứa chúng tôi trên đại lộ Coutumance. Hắn

bắt đầu câu chuyện:

-Cậu có nhớ chuyện mụ bán cà rốt không?
Thoạt tiên, tôi cũng chẳng nhớ ra được chuyện bán cà rốt thế nào. Cậu

ta lại nhắc:

-Thì chính cậu kể cho tớ nghe chuyện ấy mà!...
-À phải! Có phải chuyện anh chàng công nhân xe lửa ở phố Brumaires

không? Cái anh chàng đi ăn trộm thỏ bị một quả pháo nổ tung hai hòn dái
chứ gì?...

-Đúng, ở nhà lão bán rau quả trên bến Argenteuil...
-Phải rồi! Tớ vừa đến đấy. Thế thì sao? Tôi hỏi hắn vì vẫn chưa hiểu

được giữa câu chuyện cũ ấy với trường hợp bà cụ Henrouille này thì mắc
mớ gì với nhau.

Hắn không chút chậm trễ, nói cho tôi biết rành rẽ.
-Cậu không hiểu à?
-Không, tôi trả lời... Nhưng liền đó thì tôi không còn dám hiểu nữa.
-Dù thế nào thì cậu hãy khoan khoan một chút đã!...
-Nhưng tớ thấy cậu định làm một việc kỳ cục quá đấy... tôi không thể

không nhận xét. Bất kể thế nào, bây giờ các người cũng không thể cùng
nhau ám sát bà cụ Henrouille để thỏa lòng mụ con dâu ấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.