HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 379

loại cà vạt hay bệnh tật, trước hết những kẻ loạn dâm để một bên, rồi đến
những tay thống dâm và thích những trò kỳ quặc một bên khác, những tay
thích dùng roi vọt để kích dâm, những tay thích “hạng nữ quản gia” thì để
vào một trang khác, và cứ thế cho đến hết. Kể cũng không lâu la gì lắm
trước khi quay lại với những trò vui vặt vãnh. Chúng tôi đúng là đã bị tống
ra khỏi Thiên đường! Có thể nói đúng là thế. Pomone cũng đồng ý với tôi
với hai bàn tay ươn ướt và cái tật triền miên mà hắn phải gánh lấy vừa là
lạc thú vừa là nhục hình. Trong vòng vài tháng, tôi biết quá đủ về hắn và
cái nghề ngón của hắn. Tôi thưa dần những cuộc gặp.

Ở Tarapout, người ta vẫn coi tôi là người tử tế, yên tâm, một vai phụ

đúng giờ, nhưng đang được yên lành, thì bất hạnh lại xẩy đến với tôi, khiến
tôi phải đột ngột rời bỏ vai phụ ấy để tiếp tục con đường khốn khổ của
mình.

Một thời gian nhìn lại mới thấy được rõ những ngày ở Tarapout tóm

lại chỉ là nơi dừng chân bị cấm đoán và xảo trá. Ví dụ, trong suốt bốn tháng
trời, lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề, có lúc như ông hoàng, có lúc như một
phi công và được trả công hậu hĩnh đều đặn. Cứ ở Tarapout thì tôi có thể đủ
ăn nhiều năm. Không phải bỏ vốn mà hưởng lãi đều đều. Một tối, không
hiểu vì sao, người ta đảo lộn tiết mục của chúng tôi. Một sự phản trắc! Một
thảm họa! Màn giáo đầu này thể hiện các bến sông ở Luân Đôn. Lập tức,
tôi đâm ra ngỡ ngàng. Các cô gái Anh của chúng ta đứng xem bên trong ca
hát, giả bộ như bên bờ sông Tamise, trong đêm khuya, còn tôi đóng vai một
cảnh sát viên. Một vai hoàn toàn câm, đi loăng quăng trước cái lan can hết
sang trái lại sang phải. Đột nhiên, trong lúc tôi không nghĩ đến thì các cô
gái cất cao giọng hát hết chịu nổi, thậm chí bài ca chuyển hẳn sang mặt bất
hạnh của số phận. Thế là trong khi các cô gái hò hát thì tôi không còn nghĩ
được cái gì khác nỗi đau khổ của giới nghèo và trước hết là nỗi đau khổ của
bản thân mình. Với bài hát ấy, các cô gái đã làm tôi nhớ lại cái thời phải
nuốt cá ngừ đầy bụng. Tôi đã tưởng tiêu hóa được nó, quên hẳn được nỗi
cực nhọc ấy rồi! Thật là tồi tệ, bài hát vui mà chẳng vui tí nào. Vừa ca hát
vừa uốn éo, các cô bạn tôi cố làm cho vui. Cũng có thể nói là được đấy, cứ
như là người ta phô bầy nỗi khổ, nỗi tuyệt vọng... Không sai đâu! Nhởn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.