HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 459

mình lại chẳng có gì. Đã thế, Robinson cũng không tạo thêm cho tôi được
thuận lợi nào. Trên đường về viện, hắn lại tỏ ra tò mò, nghi ngại, nhất là cứ
nhìn chằm chằm vào bộ mặt dài ngoẵng, tái nhợt của Parapine. Hắn tưởng
ông ta cũng là một bệnh nhân tâm thần. Từ lúc biết chúng tôi ở đâu tại
Vigny, hắn nhìn ai cũng tưởng như gặp người điên.

-Còn cậu, từ khi trở lại đây, cậu đã kiếm được việc gì chưa? tôi hỏi.
-Tớ đang kiếm việc... hắn chỉ trả lời có thế.
-Nhưng mắt cậu đã thật khỏi chưa? Bây giờ nhìn rõ chứ?
-Rõ, nhìn gần rõ như trước...
-Vậy thì hài lòng chứ?
Không, hắn chưa hài lòng. Hắn còn việc khác phải làm hơn là hài

lòng. Tôi giữ ý không đả động gì đến Madelon. Đó là chuyện tế nhị giữa
chúng tôi. Chúng tôi vui vẻ uống với nhau một chút khai vị, và tôi tranh thủ
cho hắn biết nhiều chuyện ở viện cùng một vài chi tiết khác. Tôi vẫn không
sao kiềm chế được cái tật huyên thuyên của mình. Đại thể không khác
Baryton là mấy. Bữa ăn tối kết thúc trong sự thoải mái. Sau đó, tất nhiên tôi
không thể tống khứ Robinson Léon ra đường. Tôi đành bảo người mang
một cái giường cũ lên phòng ăn. “Đây, Léon! Cậu tạm nghỉ ở đây trong khi
chưa kiếm được chỗ...” tôi bảo – “Cảm ơn” hắn thản nhiên đáp, và từ đó
sáng sáng hắn nhẩy tầu điện đi Paris, nói là để kiếm việc làm, một chân đại
diện nào đó.

Hắn nói không thích làm nhà máy nữa, mà muốn làm một chân “đại

diện”. Có thể hắn đã hết sức chạy vạy thật, nhưng chưa được việc.

Một buổi tối, hắn từ Paris trở về sớm hơn thường lệ. Tôi đang ở ngoài

vườn, gần chiếc bể lớn. Hắn gặp tôi tại đó, và mở đầu câu chuyện:

-Này, cậu.
-Tớ nghe đây, tôi trả lời.
-Cậu cho tớ một việc gì đó ở ngay đây được không?... Tớ chẳng tìm

đâu ra...

-Đã tìm thật lực chưa?
-Rồi, thật lực rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.