HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 497

tôi vẫn giữ ý kiến này.

Rút cục thì cũng do tôi mà mấy người lại nói năng với nhau rồi việc

cãi cọ xảy ra liền, càng lúc càng dữ. Nói lời với nhau thì mấy ai dè chừng
cho hết được, vì lời nói thì có vẻ chẳng là gì hết, càng không có vẻ gì nguy
hại, chỉ như gió thoảng, chỉ là những âm thanh phát ra từ cửa miệng, không
nóng cũng không lạnh, nhưng khi đầu óc người ta đang quay cuồng trong
nỗi buồn phiền nặng trĩu thì những lời nói ấy lọt vào tai ắt cũng thành
chuyện. Không dò chừng những lời nói ấy thì bất hạnh sẽ đến thôi.

Có những lời nói được che giấu giữa những lời nói khác như những

mảnh đá dăm. Ta không nhộn thấy được chúng có gì đặc biệt, ấy thế mà
chúng vẫn làm ta ghê sợ suốt đời, ghê sợ toàn bộ, cả mặt yếu và mặt mạnh
của cuộc đời... Kinh hãi thế đó... Như một vụ núi lở... Ta như kẻ chết đứng,
xúc động hơn bao giờ hết... Nó như một cơn bão ập đến, quá mạnh đối với
anh, hung bạo đến mức chỉ bằng tình cảm thì anh không bao giờ có thể ngờ
được... Vậy đấy, ta không bao giờ có thể dè chừng cho hết được những lời
nói đâu, kết luận của tôi là thế. Nhưng trước hết tôi xin kể lại mọi việc...
Chiếc xe taxi chạy từ từ theo chiếc xe điện vì đường đang sửa chữa... cứ
khoảng trăm thước xe lại vấp phải một rãnh lại kêu lên “Ron...ron...”. Tôi
vốn là đứa hay nói như trẻ con, chỉ với chiếc xe điện ở đằng trước thì cũng
không đủ làm cho tôi sốt ruột... Nhưng tôi không chịu được là cái điệu đi
như đưa đám và trạng thái do dự trùm lên khắp cả... Tôi phải mau mau phá
vỡ cái yên lặng để cố tìm hiểu xem có cái gì thật sự ở phía sau mình. Tôi
quan sát Madelon, ngồi bên góc trái, phía trong cùng chiếc taxi, tuy cố
quan sát mà hầu như chẳng thấy được gì. Cô quay mặt nhìn ra phía ngoài,
nhìn phong cảnh, nói đúng ra là nhìn vào bóng đêm. Tôi bực mình nhận
thấy cô vẫn ngoan cố. Mà tôi thì cũng là đứa quấy rầy. Tôi gọi, cốt để cô
quay mặt về phía mình:

-Này Madelon! Chắc cô có chương trình giải trí nhưng chưa dám cho

bọn tôi biết, phải không? Cô có muốn ta dừng đâu đó trước khi về không?
Cô nói ngay đi...

-Giải trí! Giải trí! cô tê tái trả lời như mắng vào mặt tôi. Các người chỉ

nghĩ đến cái đó thôi! Chỉ nghĩ đến giải trí thôi!... Và cô buông một loạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.