HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 66

biết đứa nào đang trở thành một con ma đây.

Cạnh hàng rào, chỗ cổng ra vào, có một căn nhà nhỏ, nơi ở của chị gác

cổng, người bán cho chúng tôi đường dại mạch và cam quít, và cũng có khi
đơm cúc áo cho ai cần. Chị ta còn sẵn sàng bán cả “lạc thú” cho chúng tôi
nữa. Với đám hạ sĩ quan thì mỗi “lạc thú” là mười quan. Ai muốn cũng
được. Chỉ có điều là liệu mà giữ mồm giữ miệng, chớ có trong lúc sướng
rên lên cái gì anh cũng bô bô tuôn ra hết. Những cú thổ lộ tâm tình ấy lắm
khi phải trả giá đắt đấy. Anh thổ lộ điều gì thì chị ta lại đi ton hót tường tận
cho tay y sĩ trưởng và thế là anh có ngay hồ sơ trên tòa án binh. Hình như
chính chị ta đã làm cho một cậu hạ sĩ kỵ binh, tuổi chưa đến hai mươi, bị
đem ra xử bắn vì đã tuôn ra hết mọi cái với chị ta; rồi một cậu lính trù bị
công binh, cũng đem kể cho chị ta về chuyện nuốt đinh vào bụng cho thủng
dạ dầy; lại một cậu rồ dại khai ra hết những chuyện làm thế nào để giả vờ
bị tê liệt ở ngoài mặt trận... Một tối, để ướm thử, chị ta đưa cho tôi quyển
sổ hộ tịch của một tay đã có sáu con, chị ta bảo tay này chết rồi, tôi có thể
dùng sổ hộ tịch đó để xin lui về hậu phương... Với tôi, chị ta cũng định đưa
vào bẫy đây. Tóm lại, đây là một mụ đàn bà hư hỏng. Đã leo lên giường mụ
thì thật tuyệt vời, anh không thể không nghĩ đến lần thứ hai. Mụ ta có thể
cho anh tận hưởng khoái cảm. Bảo rằng mụ là một con điếm thì cũng
không có gì đúng hơn. Mà có thế thì mụ mới làm anh khoái được chứ.
Trong cái lò chỉ điểm này

[24*]

, ở cái phía sau, cái điệu đàng của mụ, rút cục

cũng giống như món sốt muốn gợi khẩu vị phải rắc thêm hạt tiêu vào.

Ngôi trường này nhìn ra một bãi đất rất rộng, mùa hè nắng vàng rực rỡ

giữa những hàng cây, từ chỗ ấy càng ngắm nhìn càng thấy Paris tuyệt diệu,
thấy cái viễn cảnh huy hoàng. Đó là nơi, mỗi ngày thứ năm, khách khứa
đến thăm ngồi chờ chúng tôi. Trong đó có Lola luôn luôn đến rất đúng giờ,
với những tấm bánh ga tô, những lời khuyên nhủ và cả thuốc lá nữa.

Còn các thầy thuốc thì sáng nào chúng tôi chẳng gặp. Họ hỏi han rất

nhân từ, nhưng trong bụng họ nghĩ gì thì ai mà biết được. Họ lăng xăng
quanh chúng tôi, điệu bộ bao giờ cũng nhã nhặn, nhưng thật ra là lăng xăng
quanh cái án tử hình treo trên đầu chúng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.