tôi chỉ đánh trúng khu vực ngay phía bên dưới chú ấy đứng, và chỉ khu vực
đó thôi. Chú nói bài tập này sẽ giúp tăng độ chính xác của tôi.
Tôi tập trung cao độ vào chỗ chú đứng, cho tới khi mọi thứ khác biến
mất. Và rồi tôi dùng sức mạnh của mình.
Có những ngày tôi còn không thể tạo chấn động tới chỗ chú Malcolm
đứng, khi mà khoảng cách xa nhất tôi có thể vươn tới chỉ là khoảng ba
mươi mét trước mặt tôi. Và có những ngày nó đến quá dễ dàng, và tôi sẽ tạo
quá đích, rung rinh đám cây hơn trăm mét phía sau chú Malcolm. Đôi khi
tôi đánh trúng vị trí chú đứng với sự chính xác tuyệt đối, và mặt đất dưới
chân chú rung lên nhẹ nhàng. Khi việc này xảy ra chú sẽ gọi với sang tôi,
bảo tôi cứ giữ nhịp độ như vậy. Nhưng đôi khi cường độ của tôi tạo ra
không thể kiểm soát được, và mặt đất sẽ trồi lên phía dưới chú, hất văng
chú lên hơn ba mét trên không.
Chú luôn kiên nhẫn, nhẹ nhàng và tử tế về những cú bắn trượt của tôi.
Và nó càng khiến tôi vui hơn khi tôi tạo được một pha thao diễn hoàn hảo
trong trò chơi này của chúng tôi, làm mặt đất phía dưới chú rung lên ngay
lập tức nhưng không hất văng chú lên cao. Nó cần sự điều khiển phi
thường, và sự tập trung ý chí cao độ khiến tôi thường kết thúc với một chút
cảm giác đau nửa đầu, nhưng cũng đáng thôi để có thể thấy khuôn mặt tự
hào của chú.
Cha mẹ tôi từ tôi. Tôi chả nghĩ cha mình đã từng yêu tôi. Tôi chưa bào
giờ có cái kiểu yêu thương vô điều kiện từ một cặp cha mẹ tôi thấy trên ti-vi
hay đọc về nó trong văn chương của con người.
Trong ba năm tôi ở trong trí não Một, tôi đã thấy quan hệ gần gũi của cô
ấy với Hilde, và tôi đã ghen tị. Họ tranh cãi mọi lúc, nhưng ở một phần sâu
hơn nào đó họ tin tưởng nhau và yêu thương lẫn nhau. Hilde huấn luyện và
trau dồi tài năng của Một, khích lệ cô ấy khi cố ấy thành công. Kể từ khi tôi