HÀNH TRÌNH TÌNH YÊU - Trang 180

mình tự chủ, độc lập, nhưng mặc dù bà biết mình sẽ rời bỏ ngôi nhà bà đã
tạo dựng trong bao năm qua và người chồng bà đã chung sống gần ba mươi
năm trời, bà không thực sự hiểu rằng những thứ đó sẽ mất đi mãi mãi.

“Đáng lẽ mình nên ở lại,” bà lẩm bẩm. “Mình không nên rời bỏ căn nhà của
mình. Mình đã tạo dựng nó.” Mỗi một món đồ mà bà đã mua hoặc phục
chế hoặc yêu thích đều hữu ích. Bây giờ chiếc bàn ăn ở bếp đã bị đổi thành
một vật kỳ quái mảnh khảnh bằng kim loại và chiếc bếp Rayburn đáng yêu
của bà, phục vụ việc ăn uống cho tất cả các thành viên trong nhà từ người
đến những con mèo, bị thay thế bằng một phiên bản nhái của chính nó.
Thật khủng khiếp.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má bà và khi chùi nó, bà tự ép mình thoát ra
khỏi cái hố sâu sầu khổ này. Đây không phải cách tốt nhất; bà không thể
chiều chuộng bản thân mình. Bà đã khóc xong, giận xong, bây giờ bà phải
sống.

Bà hít một hơi thở sâu, đứng dậy và đi tìm Dora.

Jo tìm thấy cô ở phòng khách. Những ô cửa sổ kiểu Pháp trông ra ngoài
vườn qua một khoảng sân lát đá lớn. Khu vườn phía xa xa đang bắt đầu
trông rực rỡ.

Dora nhớ rằng Jo từng dành nhiều thời gian làm vườn và nghĩ có lẽ bà đang
có những cảm giác xáo trộn khi nhìn thấy nó bây giờ.

“Bộ bàn ghế ở sân hiên thật đẹp,” Dora nói.

“Ừ. Chúng ta lấy nó nhé? Chúng ta có thể đặt nó trên boong thuyền. Sẽ thật
thú vị khi có thứ gì đó để ngồi lên.”

“Chúng ta có thể nhét nó vào trong xe không ạ?”

“Có lẽ là không, và cháu đúng đấy, chúng ta không thể tự tiện lấy thứ gì mà
không báo trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.