HANIA - TÌNH YÊU CỦA TÔI, NỖI BUỒN CỦA TÔI - Trang 127

— Cậu Henryk ơi!...
— Đừng có nói gì nữa: tôi đã nhìn thấy mọi chuyện! Em thật trơ trẽn!

Em và hắn!

— Chúa ơi! Chúa của con ơi!
— Em thật trơ trẽn! Tôi thậm chí không dám hôn cả viền áo váy của

em, còn hắn thì hôn môi. Chính bản thân em đã vội vàng vồ lấy những nụ
hôn ấy! Hania ơi! Tôi khinh bỉ em! Tôi căm thù em!

Giọng tôi tắc nghẹn trong tim. Tôi bắt đầu thở gấp và cố hớp lấy chút

không khí vì cảm thấy trong lồng ngực đang dần thiếu nó.

— Em đã đoán đúng đấy! - Tôi nói sau vài giây. - Tôi sẽ chia lìa hai

người. Dù tôi mất mạng sống, tôi cũng vẫn cứ phân rẽ hai người; thậm chí
nếu phải giết chết em, giết chết hắn và giết bản thân mình. Đúng vậy
không, những điều tôi vừa nói lúc nãy có đúng hay không. Hắn yêu em,
hắn có thể không bỏ em, song tôi sẽ phân rẽ hai người.

— Các người đang nói gì mà sôi động thế? - Đột nhiên bà d'Yves cất

tiếng hỏi từ phía cuối sảnh.

Có lúc tôi định vụt đứng lên và nói thật to cho mọi người nghe tất cả

mọi chuyện, song đã kịp trấn tĩnh lại và trả lời bằng một giọng gần như
bình thản, mặc dù đôi lần ngắt quãng:

— Chúng em đang tranh luận xem con đường nào trong vườn đẹp

hơn, đường hoa hồng hay đường hoa bia?

Bất chợt Selim ngừng chơi và quan sát chúng tôi chăm chú, lát sau hắn

xen vào bằng giọng hết sức thản nhiên:

— Tôi sẵn sàng đổi tất cả ở đấy lấy con đường hoa bia.
— Cậu có khiếu thẩm mĩ không tồi. - Tôi đáp. - Hania có ý kiến

ngược lại đấy.

— Thật thế sao, cô nương Hania? - Hắn hỏi.
— Vâng. - Nàng nói nhỏ.
Và thế là tôi lại cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi thêm nữa khi

phải nghe họ đối đáp. Những vòng tròn màu đỏ từ đâu đó cứ chập chờn bay
lượn trước mắt tôi. Tôi vùng đứng dậy và cuống cuồng chạy qua vài phòng
nhỏ đến sảnh ăn, nhấc vội bình nước đặt trên bàn đổ cả lên đầu mình. Sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.