HANIA - TÌNH YÊU CỦA TÔI, NỖI BUỒN CỦA TÔI - Trang 157

12

C

huyện gì xảy ra với tôi trong một thời gian dài sau đó, tôi không biết và

cũng không nhớ. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm ngửa trên giường trong
phòng của cha tôi, còn ông ngồi ngay bên cạnh, trên chiếc ghế bành, đầu
ngả ra phía sau, mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền. Cửa sổ đóng kín,
trên bàn nến đang cháy sáng, còn trong cảnh tĩnh lặng bao trùm căn phòng,
chỉ nghe thấy tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ. Một lúc khá lâu tôi
nhìn một cách vô thức lên trần nhà và lười nhác tập hợp lại mọi ý nghĩ của
mình, sau đó thử cựa quậy, song một cơn đau khủng khiếp trong đầu đã cản
trở. Cơn đau này làm tôi nhớ lại đôi chút những gì đã xảy ra, do đó cất
giọng thều thào gọi:

— Cha ơi!
Cha tôi rung động toàn thân choàng bật dậy và cúi người áp sát vào

tôi. Một niềm vui pha lẫn sự âu yếm yêu thương hiện rõ trên gương mặt,
ông nói:

— Chúa ơi! Cám ơn Người! Nó đã tỉnh lại rồi. Cái gì hả, con yêu? Cái

gì hả?

— Cha ơi, con đã đánh nhau với Selim phải không ạ?
— Đúng thế, con yêu của ta! Đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa!
Yên lặng vài giây, sau đó tôi lại hỏi:
— Cha ơi! Ai đã đưa con từ rừng về căn phòng này đấy ạ?
— Cha đã bế con trên tay mang về đây, nhưng con đừng nói nữa, kẻo

lại mệt đấy.

Thế nhưng chưa đầy năm phút trôi qua, tôi lại cất tiếng hỏi. Tôi nói rất

chậm rãi:

— Cha ơi!
— Gì thế, con yêu của ta?
— Thế Selim có làm sao không ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.