HANIA - TÌNH YÊU CỦA TÔI, NỖI BUỒN CỦA TÔI - Trang 160

tay giật tóc; cha tôi ngồi bó tay bất động như tượng đá. Tôi trông thấy mọi
thứ một cách hết sức rõ ràng, song tỏ ra hoàn toàn thờ ơ lãnh đạm và bằng
con mắt bất động vô hồn chỉ ngước lên trần nhà, nhìn vào chấn song ở cuối
giường hoặc đưa mắt ngóng ra cửa sổ, nơi có luồng ánh trăng trắng ngà lấp
lánh đang chiếu xuyên qua.

Tiếp đó bằng tất cả các cửa ra vào, bọn người hầu tới tấp ùa đến; tiếng

hét om sòm, tiếng khóc nức nở, tiếng rú gào thảm thiết do Kazio khơi mào
nổi lên tràn ngập căn phòng, chỉ có cha tôi giống như trước đó vẫn ngồi yên
như tượng; song cuối cùng, khi mọi người đều quỳ xuống và linh mục
Ludwik bắt đầu đọc kinh cầu nguyện và ngừng lại giữa chừng vì không kìm
được nước mắt, bỗng nhiên cha tôi đứng bật dậy và sau khi hét lớn: "Ôi,
Giêsu! Giêsu!", liền ngã ra nằm ngay đuồn đuỗn trên sàn nhà. Trong giây
phút đó tôi bỗng cảm thấy các đầu ngón tay ngón chân mình lạnh buốt, một
cơn buồn ngủ kì quái từ đâu đó ập đến khiến tôi muốn ngáp dài. "A ha! Thế
ra mình đang chết đây!" - Tôi nghĩ thầm và lập tức nhắm mắt.

Thế nhưng kì thực tôi đã chợp mắt ngủ chứ không phải chết và ngủ

ngon lành không hề thức giấc dễ chừng đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ
liền sau đó và do vậy đã nhanh chóng phục hồi sức lực đến mức bản thân
cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình. Sự thờ ơ của tôi đã biến
mất, cơ thể cường tráng trai trẻ đã chiến thắng cái chết, giờ đang trỗi dậy
hướng tới cuộc sống mới với sức lực mới. Bây giờ bên giường tôi lại diễn
ra những cảnh tượng vui tươi, mà ở đây tôi không có ý định miêu tả lại.
Kazio nhảy cẫng lên nhào lộn vì hạnh phúc, về sau người nhà kể lại cho tôi
nghe rằng ngay sau cuộc quyết đấu, khi cha tôi bế tôi bị thương về nhà, còn
bác sĩ khi ấy chưa dám chắc có thể cứu sống tôi, mọi người phải giam cậu
bé Kazio chính trực lại, bởi em đã đi săn lùng Selim như săn một con dã
thú và thề rằng nếu tôi có mệnh hệ nào thì em sẽ bắn chết hắn ở bất cứ nơi
nào em gặp. May mà ngay chính Selim cũng bị thương và phải nằm một
thời gian trên giường.

Trong khi ấy cứ mỗi ngày trôi qua tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn một

chút. Khát vọng sống đã trở lại trong tôi. Cha tôi, mẹ tôi, linh mục và Kazio
ngày và đêm túc trực bên giường tôi nằm. Lúc ấy sao tôi yêu họ đến như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.