HANIA - TÌNH YÊU CỦA TÔI, NỖI BUỒN CỦA TÔI - Trang 161

vậy, tôi nhớ mong họ mỗi khi ai đó trong họ rời khỏi phòng dù chỉ trong
giây lát. Thế nhưng cùng với sự sống hồi sinh, tình cảm ngày xưa đối với
Hania cũng đã trở về xáo động trái tim tôi. Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài
mà tất cả mọi người đều coi như là khởi đầu của giấc ngủ vĩnh hằng, ngay
lập tức tôi đã lên tiếng hỏi về Hania. Cha tôi đáp rằng nàng khỏe, nhưng đã
cùng với bà d'Yves và các em gái tôi lánh đến chỗ ông chú, bởi vì dịch đậu
mùa đã lan tràn ngày càng rộng ở trong làng. Người cũng nói thêm rằng đã
tha thứ cho nàng, đã quên mọi chuyện và ra lệnh cho tôi phải bình tâm. Sau
đó nhiều lần tôi đã nói chuyện về nàng với mẹ tôi, người vốn biết rõ rằng
đề tài đó thu hút tôi hơn hết và do vậy đã tự khơi mào câu chuyện, và
thường kết thúc nó bằng những lời có cánh hoặc mập mờ rằng chờ khi tôi
khỏe hẳn sẽ bàn với cha tôi về rất nhiều chuyện vô cùng thú vị đối với tôi,
song trước hết tôi phải bình tĩnh và nhanh chóng hồi phục sức khỏe đã. Khi
nói điều đó mẹ tôi mỉm cười buồn bã, còn tôi lại muốn bật khóc vì vui
mừng. Thế nhưng đôi lúc trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó làm sự bình tâm
của tôi bị xáo trộn, thậm chí còn khiến tôi sợ hãi. Chẳng hạn có một lần vào
buổi tối, khi mẹ tôi đang ngồi bên cạnh tôi thì cậu trai hầu Franek bước vào
và mời mẹ tôi sang ngay phòng cô nương Hania có việc.

Tôi lập tức ngồi ngay dậy trên giường.
— Hania đã về rồi ạ? - Tôi lên tiếng hỏi.
— Không! - Mẹ tôi đáp. - Chưa về đâu. Nó bảo mẹ sang phòng Hania,

bởi vì ở đó đang quét vôi và sơn lại tường.

Đôi lúc tôi có cảm tưởng như một làn mây nặng nề và nỗi u buồn khó

giấu giếm đang đè nặng lên vầng trán của những người ở quanh tôi. Tôi
không hiểu cái gì đang xảy ra, còn các câu hỏi của tôi đều bị thoái thác
bằng bất cứ lí do nào. Tôi thử thăm dò Kazio, hắn cũng trả lời hệt như
những người khác, rằng mọi việc trong nhà đều tốt, rằng tụi em gái tôi, bà
d'Yves và Hania nay mai sẽ về và cuối cùng bảo tôi phải yên tâm.

— Thế tại sao lại có vẻ buồn bã như vậy? - Tôi hỏi.
— Anh biết không, em kể anh nghe. Này, Selim và lão Mirza ngày nào

cũng đến đây. Selim suốt ngày tỏ ra tuyệt vọng, gào khóc, nhất định muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.