HANIA - TÌNH YÊU CỦA TÔI, NỖI BUỒN CỦA TÔI - Trang 39

Là sinh viên đại học, điều đó có nghĩa như thế nào, chắc cậu không hiểu
được đâu?

— Ái chà chà! Cũng có thể như vậy lắm chứ. Trước tiên cậu bảo hộ cô

bé và sau thì cưới cô ta chứ gì.

Tôi phải ngồi ngay dậy khỏi giường.
— Mirza, cậu bị điên hay sao?
— Tại sao lại không như vậy chứ. Ở trường phổ thông người ta không

có quyền cưới vợ, dĩ nhiên, song sinh viên đại học thì được quyền. Sinh
viên không chỉ được cưới vợ mà thậm chí được có con nữa đấy. Ha! Ha!

Song trong giây phút đó những đặc quyền và mọi sự ưu ái đối với một

sinh viên đã không còn hấp dẫn tôi chút nào nữa. Câu hỏi của Mirza bỗng
chiếu sáng trong tôi như ánh chớp thoáng lóe lên soi vào tận đáy con tim
đang còn tối tăm mờ mịt. Hàng ngàn vạn ý nghĩ chợt ập đến như ngàn vạn
cánh chim bỗng nhiên bay ngang qua đầu óc tôi. Làm đám cưới với người
con gái mồ côi yêu quý của tôi, đúng thế! Đó là ánh chớp, ánh chớp mới
vừa lóe lên soi rọi ý nghĩ và tình cảm của tôi. Tôi có cảm giác bỗng nhiên
ai đó đã mang ánh sáng đến chiếu rọi trái tim tăm tối của mình. Tình yêu,
mặc dù sâu đậm, song từ trước tới nay vẫn giữ ở tình cảm anh em, bỗng
nhiên cháy hồng lên dưới tia sáng đó và được nó sưởi ấm bởi nguồn nhiệt
chưa hề được biết đến. Làm đám cưới với em, với Hania, với thiên thần tóc
sáng của tôi, với Hania đáng yêu nhất, đáng quý nhất đời tôi... Bằng một
giọng đã yếu và nhỏ hơn, tôi lặp lại như tiếng vọng câu hỏi lúc nãy:

— Mirza, cậu bị điên hay sao?
— Mình dám đánh cược rằng cậu đã đem lòng yêu cô bé. - Mirza đáp

lại.

Tôi không nói thêm gì, chỉ tắt đèn, sau đó nâng một góc gối lên và bắt

đầu hôn nó.

Đúng! Tôi đã yêu em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.