HANIA - TÌNH YÊU CỦA TÔI, NỖI BUỒN CỦA TÔI - Trang 69

không? - Em đột ngột hỏi với nụ cười quen thuộc nở trên khóe miệng.

Em ngồi trên một chiếc ghế dài cách không xa con đường nhỏ có hàng

cây hai bên, dưới tán một cây lipa lớn, và ở đây quả thực có thể chiêm
ngưỡng cảnh đẹp tuyệt vời từ đó đến bờ hồ, đập nước và cánh rừng trải dài
phía sau hồ. Hania chỉ cảnh ấy cho tôi bằng chiếc ô nhỏ, song mặc dù vốn
là người say mê phong cảnh, tôi không hề có chút hứng thú gì chiêm
ngưỡng chúng lúc này, bởi vì, thứ nhất, tôi đã biết tường tận những cảnh ấy
từ xưa, hơn nữa, ngồi trước mắt tôi là Hania, đẹp gấp trăm lần mọi cảnh sắc
bao quanh, và cuối cùng, tôi đang suy nghĩ về một điều khác hẳn.

— Ôi, những hàng cây ở đằng kia phản chiếu trên mặt nước mới tuyệt

vời làm sao - Hania nói.

— Tôi thấy rằng em là một nghệ sĩ. - Tôi đáp mà không nhìn về phía

hàng cây cũng như mặt nước.

— Cha Ludwik dạy em vẽ. Ôi! Em đã học được khá nhiều trong thời

gian qua, khi cậu không có mặt ở đây, em còn định... nhưng cậu làm sao
thế? Có phải cậu giận em không?

— Không, Hania ơi, tôi không giận dỗi gì đâu, bởi tôi chẳng thể giận

em; song tôi thấy rằng em đang cố tình lảng tránh những câu hỏi của tôi, và
thế đấy! Chúng ta đang chơi trò bịt mắt bắt dê thay cho việc nói chuyện
chân tình và tin cậy như thời xa xưa. Có thể em không cảm nhận thấy điều
đó, song tôi rất buồn, Hania ạ!...

Những lời nói thẳng thắn đó chỉ đưa đến một kết cục là cả hai chúng

tôi đã càng rơi thêm vào tình thế khó xử. Mặc dù Hania đưa cả hai bàn tay
ra cho tôi; còn tôi thì xiết chặt chúng, thậm chí xiết chặt quá mức và thật
khủng khiếp! Thoắt cái tôi đã cúi xuống hôn đôi bàn tay ấy với cách thức
hoàn toàn không thích hợp với tư cách một người bảo trợ. Sau đó cả hai
chúng tôi tỏ ra lúng túng đến khốn khổ; em đỏ mặt đến tận cổ, còn tôi cũng
như vậy và chúng tôi cùng cm lặng, đều không biết phải làm gì, làm thế
nào để bắt đầu cuộc nói chuyện một cách thật chân tình và tin cậy.

Sau đó em nhìn vào tôi và tôi nhìn vào em, và một lần nữa cả hai đều

cùng treo cờ đỏ trên mặt. Chúng tôi ngồi cạnh nhau giống như hai con búp
bê; tôi có cảm giác nghe được cả tiếng tim mình đang đập hối hả. Tình thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.