HANIA - TÌNH YÊU CỦA TÔI, NỖI BUỒN CỦA TÔI - Trang 75

— Cổng! Selim ơi! Cổng! - Tôi vừa thét như điên dại vừa vẫy khăn

tay ra hiệu và cố hết sức mình vội vã chạy thẳng ra sân.

Bỗng nhiên, khi cách cổng khoảng chừng năm bước chân, Selim lập

tức nhổm người dậy trên yên ngựa và phóng ánh mắt như tia chớp để ước
lượng hàng rào. Sau đó vẳng đến tai tôi tiếng thét của đám phụ nữ ngồi
trong gian tiền sảnh và tiếng gõ móng ngựa đột ngột! Con ngựa vươn người
phóng hai chân trước lên cao và lấy đà bay vọt qua hàng rào sắt, không
dừng lại mảy may dù chỉ một giây.

Chỉ đến khi sắp lao vào gian tiền sảnh, Selim mới vội dừng lại làm

móng ngựa gõ mạnh hằn dấu trên mặt đất và sau khi lật mũ trên đầu xuống,
hắn bắt đầu phe phẩy nó như lá cờ và kêu lên:

— Các vị có khỏe không, thưa các vị kính mến và yêu quý của tôi!

Các vị có được mạnh khỏe không ạ! Cháu xin cúi chào bác, ông chủ rộng
lượng kính mến! - Hắn vừa cúi chào, vừa gọi cha tôi. - Con xin cúi chào
đức cha yêu quý, xin cúi chào bà d'Yves và cô nương Hania. Thế là chúng
ta lại được ở bên nhau rồi phải không ạ. Hoan hô! Hoan hô!

Vừa nói hắn vừa nhảy từ trên yên xuống và quăng dây cương cho

Franek, vừa chạy từ trong sảnh lớn ra, sau đó xiết chặt tay cha tôi, linh mục
Ludwik và hôn tay phái nữ.

Bà d'Yves và Hania còn đang nhợt nhạt vì sợ hãi, nhưng cũng chính vì

thế họ đã đón chào Selim như một kẻ vừa thoát chết, còn cha Ludwik thì
nói:

— Ôi anh chàng điên, anh chàng điên, cậu đã làm chúng tôi khiếp vía.

Chúng tôi đều nghĩ rằng thế là xong đời cậu rồi chứ.

— Vậy ư, nhưng tại sao lại thế ạ?
— À, là bởi vì cánh cổng này. Sao lại có thể phi một cách mù quáng

như vậy chứ!

— Mù quáng? Song con đã nhìn thấy rõ là cánh cổng đang đóng cơ

mà. Ôi! Con vẫn sở hữu đôi mắt Tácta tuyệt vời của mình đấy ạ.

— Và cậu không sợ phải nhảy qua à?
Selim nhoẻn cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.