Cố Bắc Thần hung hăng hôn Giản Mạt, bàn tay càng không an phận, chỉ
cảm thấy những điều này cũng không đủ để đè xuống lửa giận tích tụ trong
lòng hắn.
Giản Mạt không giống thường ngày, cùng Cố Bắc Thần giải quyết những
khúc mắc ở chung một chỗ...
Cô vẫn chưa hề có phản ứng nào, chỉ để tùy ý hắn muốn làm loạn.
Dần dần, hô hấp cũng trở nên trầm ổn lại...
Cố Bắc Thần buông Giản Mạt ra, lời lẽ đã bắt đầu tê dại.
Trong bóng tối, con ngươi Cố Bắc Thần hơi híp lại, đáy mắt như hắc
điêu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chăm chú nhìn Giản Mạt như muốn biết
thấu hết tất cả suy nghĩ trong đầu hiện giờ của cô.
"Chống cự? Không thích sao?" Âm thanh nhẹ nhàng tràn ra khỏi đôi môi
mỏng, lộ ra làn hơi thở nguy hiểm.
Giản Mạt nặng nề rủ mắt xuống, đôi môi mấp mấy không trả lời.
Đôi mắt như chim ưng của Cố Bắc Thầm âm trầm một mảng hòa cùng
với bóng tối bên trong căn phòng... Hắn không nói gì thêm, chỉ chăm chú
nhìn Giản Mạt trong rũ mắt cúi đầu, trầm mặc mà chống đỡ.
Cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức Giản Mạt bởi vì bầu không
khí ngưng đọng mà hô hấp có phần trở nên khó khắn, trên đầu liền truyền
đến giọng cười lạnh của Cố Bắc Thần: "Giản Mạt, em không vui?"
Bị nói trúng tim đen, thật giống như mọi bí mật đều bị hắn nhìn thấu
vậy...
Giản Mạt âm thầm cắn răng, sau đó chậm rãi ngước mắt lên, bởi vì đã
thích ứng được với bóng tối, cô có thể thấy rõ ràng đáy mắt sâu thẳm như