Cố Bắc Thần mặt đầy hắc tuyến đi tới, cúi người xuống liền đem Giản
Mạt còn đang ngồi dưới nền gạch lạnh lẽo bế bỗng lên, đi về phòng ngủ,
sau đó lập tức gọi điện thoại cho Lệ Vân Trạch: "Qua đây một chuyến đi..."
Dừng lại một chút lại nói tiếp: "Nhuận Trạch Viên khu C tòa nhà số 4 tầng
cao nhất."
Lệ Vân Trạch sững sờ một chút: "Kim ốc tàng kiều* sao?" Hắn nhẹ a
một tiếng, lộ ra chút nghiền ngẫm nghi vấn.
*Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng chứa người đẹp.
"Là Giản Mạt." Cố Bắc Thần lạnh lùng nói một câu, sau đó không cho
Lệ Vân Trạch thời gian nghi hoặc liền ngắt máy, sau đó quay sang nhìn
Giản Mạt ở bên cạnh: "Tối nay đã ăn gì chưa?"
Giản Mạt khó chịu nằm co rúc ở trên giường, không còn sức lực lắc lắc
đầu.
"Giản Mạt, sao em không đói chết luôn đi?" Cố Bắc Thần không vui lạnh
lùng mở miệng, lập tức tức giận gọi điện thoại cho Tiêu Cảnh, bảo cậu ấy
mang một ít thức ăn qua đây.
Lệ Vân Trạch đến trước, kiểm tra cho Giản Mạt một chút, chỉ là không
ăn gì mà để bụng rỗng còn uống rượu nên dạ dày tiết chất dịch, cộng them
cảm lạnh lại không chịu ăn tối dẫn đến dạ dày co thắt, không có vấn đề gì
lớn... Nhưng mà áp lực tinh thần lại quá lớn.
Cố Bắc Thần không vui đem nước gường đường đỏ đến đặt lên tủ đầu
giường: "Tự em uống đi!"
Lệ Vân Trạch nhẹ đưa mắt nhìn Cố Bắc Thần, lại nhìn chén nước gừng
đường đỏ kia, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, trở nên cực kỳ thâm sâu,
sau đó hắnđi ra khỏi phòng ngủ.