HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1012

đèn bàn để xem yêu cầu của kế hoạch, ngòi bút nhẹ nhàng vẽ lên trên tờ
giấy, ánh đèn màu xanh lá cây chiếu lên khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện.

"Muộn như vậy mà vẫn chưa về à?" Kỷ Hằng cười yếu ớt, đi đến ngồi

xuống bên cạnh cô.

Lan Khê ngước mắt lên, gật đầu: "Ánh đèn này tốt lắm, em vừa mượn

được lát nữa sẽ phải trả rồi, trên đây chính là chủ đề tiết kiệm năng lượng
bảo vệ môi trường của siêu thị điện tử, anh xem, có phải rất có cảm giác
hay không?"

Cô mở tài liệu ra, bên trên là kí hiệu của DiglandYork rất nổi bật.

Kỷ Hằng cười cười, để đồ dạc sang bên cạnh, âm thanh vang vọng

giữa cầu thang: "Lan Khê, nhủ nhật này anh sẽ về nhà một chuyến."

Cánh tay của Lan Khê run lên, ngòi bút kêu "cạch!" một tiếng, gãy

thành những mảnh vụn nhỏ.

Ánh mắt của cô khẽ rung động, không biết nên tiếp lời như thế nào.

"Sau này công việc cũng không thể giống như lúc đi học, còn có nghỉ

hè và nghỉ đông, dù bận rộn như thế nào thì cũng có thời gian rảnh để về, ở
đây thì nghỉ đông rất ngắn, chỉ có mấy ngày, cho nên tranh thủ Chủ nhật để
về một lần, có thể lần sau là đã bước sang năm mới rồi, " anh nghiêng đầu
dịu dàng đưa mắt nhìn cô, cầm mấy lọn tóc của cô vén ra sau tai, "Lan
Khêm, em muốn về với anh không, thăm Kỷ Diêu nữa?"

Thăm Kỷ Diêu.

Mấy chữ này khiến trong lòng Lan Khê cực kì chua xót, đồng thời

cũng tự giễu ở trong lòng, thành phố C, có người mà cô nhớ nhung, quý
trọng nhất, cũng không phải là cha mẹ, mà là bạn bè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.