HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1013

Nhưng cô hiểu rõ suy nghĩ của Kỷ Hằng.

Tốt nghiệp, đi theo Kỷ Hằng, cùng trở về nhà của anh, ý nghĩa cũng

khác nhau. Cô không muốn làm cho Kỷ Hằng hiểu lầm.

"Học trưởng, anh nên biết. . . . . ." Lan Khê nhẹ giọng mở lời.

"Có phải em lại muốn nói đến sự kiện vào năm nhất đại học kia

không?" Kỷ Hằng cười yếu ớt, khẽ cắt đứt lời của cô.

Sự kiện kia, suýt nữa khiến hai người bọn họ xa cách mãi mãi, cũng

chính là lần đầu tiên cô chính thức mà đối diện với dự yêu mến của anh,
thời gian đó, sau khi cô xuống khỏi giường bệnh thì rất nhiều ngày trên mặt
đều không có chút huyết sắc nào, chăm sóc thế nào cũng không hồi phục
được, cô nhìn chằm chằm vào anh rồi hỏi: "Học trưởng, nhìn bộ dáng này
của em, anh vẫn cần em à?"

Đó chính là sự bắt đầu cuộc sống đại học của cô, mang theo máu tanh,

đau đớn bắt đầu.

Lúc này, cô lại nhắc lại một lần nữa.

Không kìm chế được nhẹ nhàng ôm lấy cô, ôm cô ở trong vòng tay,

Kỷ Hằng cười yếu ớt áp lên tai của cô, trong mắt thấp thoáng hơi nước ẩm
ướt, anh khàn khàn nói: ". . . . . . Anh không quan tâm được không? Lan
Khê, anh không quan tâm em có người đàn ông khác, cũng không để ý em
có cả con rồi. . . . . . anh ở bên cạnh em ròng rã bốn năm liền, chẳng lẽ em
không biết anh chỉ cần em mà không phải là ai khác. . . . . ."

Hết chương 163

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.