HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1027

sau la lên: “Minh Khải! Minh Khải --! Ông mau ra đây xem…. Ông xem
coi ai đến nè!”

Thím nhỏ mở cửa cho cô, hốc mắt nhanh chóng mắt ướt: “Sao con lại

ở đây giờ này, thế nào.. — thế nào mà con lại tớl đây! thật may là hôm nay
dì nghĩ làm sớm, chú con cũng không đi ra ngoài, nếu không thì con phải
làm sao đây! Nhanh vào trong đi, người con ướt hết cả rồi……“

Mộ Minh Khải đang đeo kiếng say sưa đọc sách, nghe có tiếng người

đi vào, trên mặt cũng không khỏi ngạc nhiên.

Lan Khê bình tĩnh đứng yên tại chỗ, ngước mắt nhìn người thân nhất

của mình, cười dịu dàng gọi: “Chú nhỏ.”

Bên trong phòng khách, Mộ Minh Khải vừa vui mừng vừa lo lắng

bước ra, nhìn vợ đang bận rộn ở trong bếp, rồi ngoái đầu nhìn lại chậm rải
nói: "con có chắc là không cần về thăm nhà một chút không, ngày mai con
phải đi nữa rồi?"

Hai mắt Lan Khê ươn ướt, run lên một cái, nắm chặt ly trà trong tay,

gật đầu.

Trong mắt Mộ Minh Khải thoáng qua chút đau thương, hốc mắt ửng

đỏ, thở dài một hơi rồi ngồi xuống: "Con nói xem con còn muốn ầm ĩ gì
nữa chứ? Lúc đầu cũng không phải ba con cố ý hiểu lầm con, sau khi mọi
chuyện được giải quyết con cũng đi mất, đã vậy còn đi tận bốn năm liền
không thèm quay về, ba mẹ con sẽ nghĩ thế nào đây? Người nhà với nhau
cả, sao có thể hận nhau được chứ?"

Lan Khê cười yếu ớt, lắc đầu một cái: "Chú nhỏ, con sợ nếu như con

về ba sẽ không vui, không phải con còn hận ông ấy, mà là con chưa từng
hận ông ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.