HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1058

Trong đôi mắt thâm thúy lóe lên ánh sáng phức tạp, cả yêu cả hận, anh

cởi áo khoác tây trang của mình ra rồi ôm lấy cô, ngón tay ấm áp nhẹ
nhàng lau đi nước mắt của cô, không nhịn được nên cúi đầu hôn lên gò má
và mái tóc của cô, càng hôn càng triền miên.

Khao khát dung nạp cô vào bụng, cùng cô hòa thành một thể.

"Lan Khê..." Anh khàn khàn gọi cô, trong lồng ngực, đau đớn và buồn

bực lan tràn ra, hơi thở nóng bỏng phun xuống mang theo sự nhớ nhung
khắc sâu nhất tận xương tủy suốt bốn năm nay, "...Lan Khê, anh đã trở về
rồi."

Rốt cuộc anh đã trở về bên cạnh em rồi đây.

Lan Khê, anh rất nhớ em.

. . . . . .

Khi tỉnh lại, vậy mà trong buồng xe chỉ còn lại một mình cô.

Áo khoác tây trang ấm áp bao phủ lên người cô, Lan Khê giật mình,

đứng dậy, áo khoác liền rơi xuống đất.

Cau mày, cố chịu đựng sự bất an cầm áo khoác của anh lên, cảm thấy

là lạ, dứt khoát đặt ở chỗ ngồi, nhẹ nhàng đưa tay ra gõ lên tấm ngăn ở
trước mặt, sau hai lần thì xe liền ngừng lại.

Cửa xe mở ra, ánh mặt trời chói mắt ở bên ngoài đột nhiên chiếu thẳng

vào, đâm vào khiến mắt của cô đau đớn.

Cả người William thẳng tắp, cười yếu ớt: "Tiểu thư, đến rồi."

Lông mày mảnh mai của Lan Khê nhẹ nhàng nhíu lại, có chút không

dám hỏi là đã đến chỗ nào, cô xuống xe, nhìn thấy tòa nhà công ty thiết kế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.