em tưỡng vận khí của em tốt đến vậy sao!" Nói xong, bàn tay của anh lại
không chút lưu tình đánh "Bốp!" một cái vào mông của cô!
Cách một lớp vải mỏng manh , Lan Khê khẽ "A!" lên một tiếng, đau
lắm đó, cô khiếp sợ và uất ức ngước mắt nhìn anh —— Anh lại dám động
thủ? Anh lại dám dạy dỗ cô thật? !
Cơ thể mảnh khảnh của Lan Khê núp ở trong ngực anh, không ngừng
uất ức, bị giáo huấn mà cô cũng không cáu kỉnh.
Nhưng mà vẻ mặt uất ức của cô thật quá đáng yêu, Mộ Yến Thần si
mê vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rồi lấy tay mình kẹp khủyu tay của
cô lại, ôm ra khỏi cửa.
. . . . . .
Gió đêm thật lạnh, ào ào thổi tới, làm cho Lan Khê tỉnh táo lại phần
nào.
Cô ngồi bên cạnh ghế tài xế thiu thiu ngủ, lúc tỉnh lại đã thấy dãy nhà
trọ của mình ở ngay trước mặt, cô mơ màng bò dậy, đang định mở cửa đi
xuống thì quay đầu lại, nhẹ nói nói: "Mộ Yến Thần, tôi đồng ý về nhà cùng
anh lần này, nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi một việc."
Trong kính chiếu hậu, lông mày của Mộ Yến Thần khẽ nhếch lên, nhìn
cô chằm chằm.
Liếm liếm môi khô nứt, cô tỏ ra nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: "Thứ
nhất, mọi người trong công ty vẫn chưa biết quan hệ của chúng ta, tôi cũng
không hy vọng bọn họ biết được điều đó, trong lúc làm việc, tôi hy vọng
chúng ta phải rõ ràng với nhau, không được để tình cảm riêng tư xen vào;
thứ hai. . . . . ."