HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1104

Hai tiếng gọi, một trước một sau, ngữ điệu và tâm tình cũng không

giống nhau. Khi Mộ Minh Thăng nghe thấy thì trong lòng cũng đau đớn
từng đợt.

"Ừ..." Bàn tay già nua của vuốt ve gậy chống, ngẩng đầu ý bảo, "Yến

Thần con vào xem một chút đi, mẹ con vừa mới trải qua hai lần kiểm tra,
kết quả được đưa ra cũng không có bệnh gì cả, rất kì quái, con vào thăm bà
ấy đi."

Ánh mắt của Mộ Yến Thần vẫn lạnh nhạt, cúi đầu xuống trước mặt

của Lan Khê, nhẹ nhàng vuốt ve rồi nói thật nhỏ: "Không muốn đi vào thì ở
bên ngoài chờ anh, đừng đi loạn, cũng đừng để anh không tìm được em,
nghe chưa?"

Lan Khê kinh ngạc, ánh mắt đang đặt trên khuôn mặt của cha cũng thu

lại, không biết tại sao tự nhiên lại cảm thấy trong giọng nói ra lệnh của anh
lại có một chút khẩn cầu.

Nhất định là cô nghe nhầm rồi.

Tùy tiện gật đầu một cái, rồi nhìn bước chân của anh đi vào.

Lan Khê đứng nguyên tại chỗ sợ run mất một lúc, cuối cùng thì có

chút không chịu nổi không khí ngột ngạt như vậy, đi đến nhẹ nhàng ôm lấy
hông của cha mình, cảm thấy ông hơi cứng người lại, cô tựa vào lồng ngực
của cha, nhẹ giọng nói: "Cha. Con nhớ cha lắm."

...

Trong phòng bệnh, vẻ mặt của Mạc Như Khanh hơi tiều tụy, nhưng

khuôn mặt vẫn tao nhã như trước kia, khi nhìn thấy Mộ Yến Thần, thì ánh
mắt kịch liệt run lên một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.