HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1199

"Đau?" cô ngước mắt hỏi.

Kiều Khải Dương theo bản năng lắc đầu một cái, ánh mắt quỷ dị, đột

nhiên lại giống như đứa bé biết nghe lời.

Lan Khê cũng không dám lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt

giống như sau cơn mưa Thanh Sơn làm động lòng người, lông mi đen mướt
giống như cây quạt đen bóng dưới ánh đèn, lúc cô xử lý vết thương thì nhìn
thấy mẩu thủy tinh ghim trong tay, thấy rất đau, thật không thể hiểu nổi,
anh ta bị thương như thế này mà còn có thể cười du côn đến như vậy.

Sau khi xử lý vết thương xong cô lấy gạt đắp lên, quấn từng vòng từng

vòng đầy đặn.

Bàn tay miễn cưỡng cử động, Kiều Khải Dương hạ tay xuống, không

biết sau đó bị quỷ thần xui khiến hay sao mà lại nhẹ nhàng sờ lên mặt của
cô, gương mặt xinh đẹp đang cẩn thân xử lý vết thương cho anh, chợt nhớ
lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô, cũng là lúc anh động lòng với cô.

Lan Khê run lên, lo lắng tránh ra, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn anh ta.

"Anh cũng vậy thôi "cô nhẹ giọng nói, "Nếu như không ở được thì cứ

gọi người nhà tới bảo lãnh, anh cũng đừng nên ngủ ở chỗ này, rất khó
chịu."

Nói xong cô liền lùi lại, ngồi xuống một cái ghế khác.

Kiều Khải Dương cười lạnh một tiếng lật người ngồi dậy, giơ cái tay

bị thương: ". . . . . . Anh rất thích chỗ này, chỉ cần có thể ở cùng em thỉ dù
đây có là chuồng heo anh cũng sẵn lòng " nói xong anh ngước mắt nhìn về
phía gương mặt đỏ bừng lên của cô vì bị câu nói của anh trêu chọc, khàn
giọng hỏi, "Em thì sao? Sao em không gọi cho anh ta? Hả? . . . . . . Anh ta
nhất định sẽ lập tức tới đón em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.