HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1201

mình còn nhỏ, nhưng sau này tôi gặp được nhiêu hơn, nhưng vẫn không
thấy ai tốt bằng anh ấy, nhưng mà. . . . . ."

Nội dung sau đó, rất khó tả được , nên cô không nói được nữa.

Kiều Khải Dương có thể lý giải, lạnh lùng cười khẽ, sau đó nói tiếp lời

của cô: "Đáng tiếc là không được cho phép?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê thoáng mê mang cùng thê lương,

không nói cho Kiều Khải Dương biết là đó không phải là nguyên nhân, mà
do nhiều chuyện phức tạp ở bên trong.

"Nhưng anh cảm thấy được, em cho rằng tất cả mọi người không tốt

bằng anh ta, chẳng qua là do em không chịu mở lòng với người khác, em
thử chấp nhận đi, chắc chắn em sẽ rõ, chỉ cần là yêu, thì sẽ yêu em hết lòng.
. . . . . Mộ Lan Khê, như anh chẳng hạn."

Nói tới đây mặt anh ta chợt đỏ lên, tiếp tục nói: "Anh biết tính khí của

anh không tốt, cũng không có điểm nào tốt, nhưng mà Lan Khê à, việc anh
thích em là thật, trước kia, anh nghĩ rằng ở chung với một người con gái thì
chỉ cần kích thích là đủ rồi, nhưng sau khi gặp được em, anh liền cảm nhận
được. . . . . . không phải như vậy."

Thích thì sẽ không hành động như vậy.

Lúc nhìn thấy bóng lưng của cô, cực kỳ mảnh khảnh, tính tình thì lạnh

nhạt, không dễ dàng thân cận, đối tốt với cô thì cô lại không muốn, nhưng
anh lại không thể lý giải được, nên nghĩ phải bảo vệ cô, nếu không cô sẽ rất
cô đơn, cô đơn đến tận xương.

Sắc mặt Lan Khê trắng bệch, thân thể cứng đờ: "Kiều Khải Dương, tôi

không muốn nghe anh nhắc về việc này."

Cô thẳng thắn trả lời anh, không hề có chút cảm xúc nào trước nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.