Cô đã không kịp chờ đợi muốn đi tìm Mộ Yến Thần, đem tất cả mọi
chuyện đau khổ trước đây hỏi cho rõ ràng.
Xoay người, tay của cô lại bị một bàn tay to nắm chặt.
Lan Khê ngoái đầu nhìn lại, vành mắt bị nước mắt kích thích khẽ ửng
hồng, nói giọng khàn khàn: ". . . . . . Kiều Khải Dương anh buông tôi ra."
Kiều Khải Dương chậm rãi mở mắt ra, cũng không nhìn cô, hai tay
nắm tay cô, chết cũng không buông.
"Có phải cô lại đi tìm anh ta?" Anh khàn giọng hỏi.
"Kiều Khải Dương tôi có việc gấp, hiện tại tôi không muốn cãi nhau
với anh . . . " Lan Khê ngồi xổm xuống gỡ tay của anh ra.
"Không phải tôi nói có việc muốn nói cho cô biết sao?" Kiều Khải
Dương ngước mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phiếm một tia đỏ tươi,
"Lan Khê bây giờ tôi nói cho cô biết, cô không thể ở chung một chỗ với
anh ta. Cô cho rằng hai người che giấu rất tốt, không có ai biết. . . . . .
Nhưng không phải, hai người đã sớm bị người ta phát hiện, nếu như cô
không muốn sẽ gặp lại chuyện đáng sợ giống bốn năm trước, đồng ý với
tôi, hiện tại hãy rời khỏi anh ta, có được hay không?"
Lan Khê lần nữa chạm mặt, đụng phải, không hiểu ra sao.
". . . . . . Anh đang nói gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên một
tia tái nhợt , "Làm sao anh biết bốn năm trước tôi xảy ra chuyện gì? !"
Môi mỏng Kiều Khải Dương mím thật chặt, tay của cô bị nắm đau,
anh nâng tay lên đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn ngón tay cô: "Tôi nói, nhưng
cô đừng trách tôi."
"Kiều Khải Dương. . . . . ."