HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 1865

đưa tay ra sờ sờ, cho đến khi sờ vào vỏ máy lạnh lẽo mới ngộ ra rằng cô
không ở đây.

". . . . . . Cô gái, cô là. . . . . ." Giọng nói già nua của ông kéo dài, ông

khẩn trương đến nỗi không thể hỏi tiếp.

"Điện thoại di động này không phải của ông. . . . . ." Lan Khê kinh

ngạc, một giọt lệ trong chảy xuống gương mặt, cô run giọng nói, "Điện
thoại di động này không phải của ông, ông hãy trả lại điện thoại cho anh ấy.
. . . . . Tôi muốn nói chuyện với anh ấy. . . . . ."

Phó Ngôn Bác nói chuyện trước mặt tài xế, anh ta cũng không nghe,

giống như toàn bộ thế giới đều không tồn tại, ông dùng hai tay cầm chặt
điện thoại nói giọng khàn khàn: "Anh ta là anh trai cô?"

Lan Khê nghẹn lời.

Mùi vị chua xót dâng trào chìm ngập trong lòng, cô quỳ gối trên sàn

nhà nhỏ giọng mà kiên quyết phủ định nói: ". . . . . . Anh ấy không phải là
anh trai, anh ấy là người yêu của tôi. . . . . . Là ba của đứa bé trong bụng
tôi."

Anh ấy không phải là anh trai, anh ấy là người yêu của tôi.

. Là ba của đứa bé trong bụng tôi.

Chỉ một câu nói cách mấy ngàn km lộ trình khiến Phó Ngôn Bác chấn

động nói không ra lời, hơi thở ông đứt quãng, cảm giác như không thể hô
hấp, ánh mắt kịch liệt run rẩy, ông đưa tay che miệng không để mình phát
ra âm thanh, mãi một hồi lâu mới dịu lại.

Ông đưa điện thoại lên tai một lần nữa, đôi môi run rẩy muốn gọi một

tiếng "Nhiễm Nguyệt", thế nhưng mãi ông vẫn không thể thốt ra khỏi
miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.