HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 2062

"Nói như vậy, hai ngày này em ở lại chỗ này?"

"Đúng vậy, em muốn theo săn sóc ba ba."

"Không trở về chung cư Vân Sơn? Buổi tối cũng không về?"

"Mộ Yến Thần..." Trong tiếng nói nho nhỏ của cô có một chút khó xử.

Một tiếng thở dài thật nhỏ không thể nghe thấy truyền đến, môi mỏng

Mộ Yến Thần in trên trán của cô: "Anh nhớ em..."

"... Thì bây giờ không phải em đang ở trước mặt anh sao?"

"Em ở trước mặt anh được bao lâu?" Giọng nói ai oán xuyên vào tai

cô, "Anh rời khỏi Trung Quốc hơn nửa tháng, khi gặp lại em ở Los Angeles
thì thấy em bị người bắt cóc, kém chút nữa hai chúng mình đã cùng nhau
chết không có chỗ chôn... Em mới ở bên người anh được bao lâu? Lan Khê,
anh nhớ em muốn chết... Thậm chí anh không có thời gian để săn sóc cho
con của mình nữa đấy!"

Cánh tay dài nắm chặt eo của cô, Mộ Yến Thần ngậm lấy môi cô,

giọng điệu hung tợn suýt nữa như muốn nuốt sống cô!

Lan Khê thở dốc không ngừng, tâm hoảng ý loạn bắt lấy cổ tay anh,

chặn lại bàn tay không an phận của anh chui sâu vào áo cô, ngón tay anh
nóng rực, nhiệt độ ngón tay khiến cô mê ly choáng váng từng đợt

"Đợi đến khi khoảng thời gian này qua đi, sau đó mỗi ngày em sẽ ở

bên cạnh anh, em cam đoan..." Cô thở hào hển, giọng nói buồn bã cầu xin.

Mộ Yến Thần đang mãnh liệt xâm chiếm thì đột nhiên hoãn tiếp

xuống dưới, tiếp theo trở nên cực kỳ dịu dàng, môi mỏng khắc trên cổ cô,
lưu lại từng chuỗi dấu vết đỏ bừng mờ ám, bàn tay cũng không ngừng làm
mưa làm gió, chọc cho cô liên tiếp run rẩy không khống chế được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.