Khi câu cuối cùng được thốt lên, có trời mới biết cô đến tột cùng chịu
bao nhiêu uất ức..
—— Anh lại còn dám luôn miệng bảo yêu cô?
Là anh tiếp cận cô, quậy cho đầu óc cô trở nên rối loạn. Cô nhìn anh vì
thích cô mà trở nên thương tích đầy mình, máu tươi tuôn chảy. Anh như
vậy cô không thể đành lòng cự tuyệt, sức chống cự ngày càng yếu đi.
Nhưng những điều Mạc Như Khanh nói lại giáng cho cô cái tát nặng nề.
Biết anh có bạn gái, cô cảm thấy rất buồn cho bản thân mình, cảm thấy
mình sao lại ngốc thế, mặc cho anh điều khiển tất cả mọi cảm xúc, cũng
không biết mình căn bản cũng chỉ là một con rối trong lòng bàn tay anh.
Toàn là lừa gạt mà thôi. Lừa cô anh vui lắm sao?.
Lời nói của cô giống như là những cây búa lớn, liên tục dội vào ngực
Mộ Yến Thần, chết điếng người!
Khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng tái nhợt đi như không còn một giọt
máu. Anh nhìn chằm chằm cô, khóa chặt mọi cử động của cô trong đáy mắt
mình.
Thành A, kinh đô Thánh Địa, cách thành C gần một một nửa đất nước.
Cô sẽ đến đó trong bao lâu? Bốn năm hoặc là cả đời?.
Trái tim trong nháy mắt bị xé tan nát, đau không cách nào diễn tả.
Cánh môi anh không còn chút huyết sắc, cánh tay dài nhẹ nhàng buộc chặt
người trong ngực, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, tay nhẹ nhàng vuốt
ve khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, khàn giọng yêu cầu: "Lan Khê, nhanh
thu hồi những lời nói vừa rồi, anh sẽ coi như chưa từng nghe qua. . . . . ."
Lòng Lan Khê chua xót, ngay tại thời điểm giọt nước mắt rơi xuống,
cô nhẹ nhàng tránh khỏi xiềng xích của anh, kiên định: "Em không thu."