HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 478

ngày bận bịu nên chưa có thời gian ghé qua xem. Mục Nhiễm nếu có rãnh
thì đến xem nhé!" Mạc Như Khanh đề nghị .

". . . . . . Nhà riêng của Yến Thần?" Nhan Mục Nhiễm có chút tò mò.

"Ừm, Yến Thần sống một mình ở đó, vì nó gần công ty!"

Lan Khê đang gắp miếng cá, đến giữa đường thì bị rơi xuống, cô cau

mày, cảm giác tay phải tê cứng, không nghe theo sự điều khiển của não bộ,
còn tay trái lại không thể cầm đũa.

Cái người vẫn một mực giữ im lặng suốt buổi cuối cùng cũng chịu lên

tiếng, anh quay đầu, nhỏ giọng phân phó người giúp việc một câu.

Lát sau, người giúp việc quay lại, trên tay còn cầm thêm cái thìa.

Lan Khê nhìn chằm chằm chiếc thìa màu bạc, chỉ cảm thấy vô cùng

chói mắt, cầm lên bỏ vào bát của Nhan Mục Nhiễm, thấy đối phương nhìn
mình bằng ánh mắt cảm kích, nụ cười rạng rỡ làm lóa mờ mọi thứ xung
quanh.

Nhưng chớp mắt tiếp theo, Nhan Mục Nhiễm cho thìa bỏ vào miệng

thì than nhẹ một tiếng, cau mày thống khổ, bỏ mạnh thìa vào lại bát canh.
Vì dùng lực quá mạnh nên bát canh bị ngã đổ, nước canh trong bát chảy
đầy bàn.

Mọi người xung quanh đều ngơ ngác nhìn.

Nhan Mục Nhiễm vội vàng lấy khăn giấy che miệng lại, nói không ra

lời, Mạc Như Khanh hoảng hốt, lấn tới hỏi: "Sao vậy con?"

Nhan Mục Nhiễm lắc đầu, cười khổ "Không sao, trên mặt thìa có một

lỗ hổng, con không để ý nên bị đâm vào lưỡi."

Cô ta không nói dối, trên mặt thìa đúng là bị thủng một lỗ nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.