"Hiện tại hai người ở cùng một chỗ?” Nhan Mục Nhiễm lớn mật suy
đoán, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, ngó đồng hồ treo trên tường, "Hiện tại
đã mười hai giờ rưỡi, bác gái nói hai người chưa trở về, không lẽ hai người
thật sự ở chung ?"
Cô ta không thể tưởng tượng nổi, đêm hôm khuya khoắt, bọn họ ở
cùng nhau, sẽ làm ra những việc gì??
Cô ta thấy được ánh mắt Mộ Yến Thần khi nhìn Lan Khê, ánh mắt đó
không phải là của một người anh trai dành cho cô em gái, mà là của một
người đàn ông say mê khát vọng người phụ nữ mình yêu thương! Thời gian
này bọn họ ở chung một chỗ có thể làm gì đây, vấn đề này không khó để
suy đoán.
"Mộ Yến Thần, hai người sao dám làm như vậy. . . . . ." Giọng nói run
rẩy, cô ta chau mày, gào thét, "Đó là em gái anh, nó vẫn còn là học sinh, hai
người đang hành động trái với lẽ trời, nó có thể bị đuổi học đó !"
"Cô muốn làm gì?" Giọng nói chua chát của cô ta kích thích Mộ yến
Thần, anh lạnh lùng ngắt lời cô ta, mang theo sự đe dọa nguy hiểm.
Nhan Mục Nhiễm cứng người, chậm chạp tiêu hóa ý tứ của anh, đau
xót cùng đắng lòng liên tục trào dâng!
Trong chớp mắt, cô ta hoàn toàn hiểu được ý tứ của anh.
Trong suy nghĩ của anh, nhất định cho rằng cô ta đang tính lợi dụng
chuyện này để uy hiếp anh, anh sẽ nghĩ Nhan Mục Nhiễm là loại người có
thể lấy tiền đồ của một cô bé ra đùa giỡn, vì ham muốn của bản thân mà
nhẫn tâm phá nát tương lai của người khác, để họ cả đời mang theo vết
nhơ!
"Mộ yến Thần, anh không cần suy bụng ta ra bụng người, " Cả người
như bị tăng xông, liên tục run rẩy, cô ta cắn răng nghiến lợi: "Anh cho rằng