HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 613

Đôi mắt trong veo mở to, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện.

"Vừa nãy, em đâu ngồi cạnh chị, làm sao biết chiếc nhẫn nào của chị?"

Cô gằn giọng, nói từng chữ rõ ràng.

Giữa hai hàng chân mày của Nhan Mục Nhiễm lộ ra sự mệt mỏi, xua

xua tay, thò vào túi xách tìm khăn giấy, khóe miệng cười yếu ớt: "Em cùng
anh ấy tới đây, ngồi bên ghế phó lái thì chắc chắn nhìn thấy. Chị không phải
cố ý làm rơi ở chỗ đấy đâu. Mặt trong chiếc nhẫn còn khắc tên của chị, đó
là món quà của người bạn tặng. Nếu em nhìn thấy thì cho chị xin lại?"

Trong nháy mắt, sắc mặt Lan Khê tím tái, cảm giác tay mình đã rửa

sạch, xoay người đi đến máy hong khô, không để ý đến cô ta.

Nhan Mục Nhiễm xoa xoa mi tâm, rốt cuộc cũng biết cô gái nhỏ này

khó chơi, đi tới nhẹ giọng nói: "Chị có làm khó dễ gì em đâu, chỉ là hướng
em xin lại chút đồ, đâu phải tranh giành với em? Lại nói chị có thể tranh
giành gì với em đây, anh trai của em sao. Cả đời hai người vẫn là máu mủ
ruột tịt, sao chị có thể giành?"

Lời nói mang ý tứ sắc lẹm, nhưng giọng điệu vẫn mềm mại, nhỏ nhẹ.

Sống lưng Lan Khê cương cứng, tay hong khô đến đỏ ửng, lại không

để ý mà rút ra.

Mãi cho đến khi làn da nhỏ bé vô cùng nóng rát, cô mới lùi về sau

mấy bước.

Từ trong chiếc túi bên ngực áo, Lan Khê rút ra chiếc nhẫn, hốc mắt đỏ

hồng, xoay người đưa cho cô ta: "Chị nói cái này phải không."

Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm sáng rực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.