HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 635

Sự khiếp sợ tán loạn trong lòng. Tựa như sự trông mong của anh đã

tích tụ thành ngọn sóng dữ dội, tịnh tiến trong yên lặng, để rồi bất ngờ nổ
tung tóe. Dư vị của cơn chấn động đóng băng hai chân anh, trong ánh mắt
tràn ngập nỗi khó tin.

Anh chờ câu nói yêu thương từ cô đã lâu như vậy, không ngờ nó lại

đến trong một tình huống không tưởng.

Mưa gió vần vũ biến ảo trong đôi đồng tử đen nhánh , dâng lên rồi hạ

xuống, lộ ra ánh quang rực rỡ, đôi môi anh trở nên tím tái, hai bàn tay run
run kéo bờ vai cô, ôm chặt vào vòm ngực.

***

Sự rung động cùng kinh hãi, vẫn theo Mộ yến Thần đến tận cửa

trường học, không cách nào tiêu biến.

Sáng sớm, trời đóng băng lạnh giá, những giọt sương trắng vẫn còn

đọng trên phiếm lá xanh. Trong sương mù dày đặc, chiếc đèn xe đem đến
một sức sống mới, cửa kính xe hơi mờ ảo vì những giọt sương ngưng tụ
thành hơi nước, che trên nó.

Người Lan Khê có chút mỏi, muốn động đậy, lại bị cánh tay quanh

người vây hãm, không cho cô nhúc nhích.

Lồng ngực của Mộ Yến Thần cực kì ấm áp, cánh tay của Lan Khê

cũng bị bao vây giữa lồng ngực rộng và chiếc ghế nhỏ hẹp, chỉ có thể khe
khẽ tựa vào vai anh, tay buồn chán bèn nghịch nghịch cổ áo của anh.

Sau một hồi lâu, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh khẽ hiện lên

nét nhu hòa.

Nhẹ nhàng nghiêng mặt sang một bên, bờ môi mơn trớn làn tóc mai,

cất giọng trầm khàn: "Lập lại những lời em mới vừa nói."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.