xông vào làm cho cô run lên nột cái, ở trong cảnh đêm gió lạnh buốt, Lan
Khê thò người ra nhìn xuống.
"Không nhìn thấy, phía dưới thật là nhiều người." đôi mày thanh tú
của cô nhẹ nhàng nhíu lại, thanh âm có chút đáng thương.
Gió thổi làm mấy sợi tóc bay múa lung tung, mấy ngón tay trong nháy
mắt lạnh như băng, cô lại không tìm thấy được bóng dáng của anh.
Môi mỏng của Mộ Yến Thần mím thật chặt, từ trong góc chậm rãi đi
ra, ngửa đầu nhìn về phía cô: "Bây giờ thế nào?"
Lan Khê rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn ưu nhã của
anh, cắn môi, ngón tay giữ chặt cái cửa sổ lạnh như băng, uất ức mà thõa
mãn "Dạ" một tiếng, ánh mắt không nhúc nhích nhìn phía trước, ở khoảng
cách xa như vậy đem hình dáng của anh khắc vào tim, cánh tay đã lạnh như
băng cũng không hề phát hiện. diendanlequydon
"Đi vào trong đi đừng để bị cảm lạnh, anh lập tức tới ngay." Anh trầm
nhẹ an ủi.
"Thần. . . . . ." Người nọ thấy anh cúp điện thoại, lập tức lại quấn tới
khuyên bảo.
"Tôi không đi được ——" giọng nói Mộ Yến Thần khàn khàn, ánh
mắt sâu sắc lộ ra sự thâm thúy cùng dây dưa, anh dùng hết sức chụp lấy bờ
vai của người nọ, "Tạm thời chớ nói những thứ này với tôi."
Tạm thời anh không có bất kỳ tâm trí của cùng hơi sức, nói những
chuyện này với hắn.
Người nọ trong lòng suy nghĩ mọi cách níu kéo, nhìn anh đi ra ngoài,
không nhịn được liền nhấc chân tiếp tục theo sau, nghĩ rằng nhất định phải
mượn cơ hội anh đi công tác ở Los Angeles lần này khuyên anh ở lại đây