HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 728

Ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ cực kì khiếp sợ, không thể tưởng

tượng nổi: "Anh em ruột. . . . . .Vậy tại sao Mộ tiên sinh cũng ở. . . . . ."

—— cũng ở đây.

"Đủ rồi!" Một tiếng quát nhỏ phát ra từ trong phòng.

Hốc mắt Lan Khê nhanh chóng đỏ ửng, trong lòng vô cùng đau đớn,

dường như không thể thừa nhận câu hỏi và ánh mắt chất vấn đó, sự chua
sót mãnh liệt tràn lên chóp mũi, cô nắm chặt điện thoại di động, chịu đựng
sự kinh hãi trong lòng, khó khăn nói: ". . . . . . Con đi với dì."

Chỉ đơn giản mấy chữ, mà khi nói xong lòng cô lại đau đớn một hồi.

"Con sẽ đi với dì. . . . . . Nhưng dì hãy cho con nửa giờ, con muốn chờ

anh ấy." Giọng nói mềm mại lộ ra một chút kiên định.

Cô vẫn muốn chờ anh. Cho dù anh không quay lại, cô vẫn muốn đợi

anh.

Nhưng nếu tiếp tục chờ đợi, cô cũng không biết Mạc Như Khanh sẽ

nói gì nữa, cô đã từng cảm thấy mình rất dũng cảm, nhưng giờ phút này cô
không nhịn được run rẩy, cô biết rất rõ Mạc Như Khanh chưa biết chuyện
đã xảy ra giữa bọn họ, nhưng nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt kia giống như có
gai, đâm vào trong lòng cô vô cùng đau đớn, đâm vào khuôn mặt nóng
hừng hực của cô đang không biết phải che giấu như thế nào!

Cắn môi, cắn chặt khiến máu sắp rỉ ra , Lan Khê lùi về phía sau một

bước khẽ đóng cửa, tự giam mình ở trong phòng.

Lan Khê, anh yêu em.

Đột nhiên cô nhớ lời anh đã nói .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.