Anh nên sớm biết.
Biết tất cả đều không thể trở nên yên tỉnh như vậy được, từ sáng sớm
đã thấy Mạc Như Khanh vô cùng từ ái dịu dàng thay cô chuẩn bị tất cả, anh
nên sớm nghĩ đến điểm này! !
Mạc Như Khanh cười lạnh, xinh đẹp mà vô tình, nhẹ giọng nói: "Nó ở
đâu cũng được, chính là không nên ở bên cạnh con."
Một tia máu đỏ tươi, đột nhiên chui lên cặp mắt thâm thúy lạnh lùng
của anh! ! Ngực kịch liệt đau đớn. . . . . .
"Mẹ thừa nhận sao?" Mộ Yến Thần đau đớn lạnh cười, gương mặt
tuấn tú tái nhợt đến đáng sợ, "Là mẹ mang cô ấy đi? . . . . . . Con rốt cuộc
có nghe lầm hay không, cô ấy coi như cũng là một nửa con gái của mẹ, mẹ
cư nhiên lại bắt cóc cô ấy. . . . . ."
"Con bây giờ dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với mẹ!" Mạc
Như Khanh chợt gầm một tiếng, sắc mặt dữ tợn đến đáng sợ, âm điệu bén
nhọn, tia máu đỏ tươi ở trong con ngươi lóe ra, khẽ run lên, "Mộ Yến Thần,
con cho rằng mẹ cái gì cũng không biết sao? Vẫn cảm thấy mẹ không biết
con muốn làm cái gì? !"
"Con muốn mẹ cho con thời gian giải quyết, mẹ cho, mấy ngày trôi
qua con có khó chịu phải hay không? Nhưng khó chịu thì có là cái gì? Là
con liều mạng khuyên mình buông tay nhưng vẫn không bỏ được nó! !"
Con
mắt sắc đỏ lên, bà trầm giọng xuống, run lên bần bật, "Con cho rằng
mẹ không biết con đã sớm sắp xếp xong xuôi, đợi đến nó trở lại liền trực
tiếp đưa nó đến Mĩ đi tiêu dao khoái hoạt!"
Sự kinh hoàng vô cùng to lớn, theo làn sóng truyền ra giữa hai người,
đáng sợ lan tràn ra. . . . . .