HÀO MÔN THỪA HOAN- MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG! - Trang 888

Lan Khê không biết mình khàn giọng khóc bao lâu, mãi cho đến khi

trong cổ họng tràn đầy khô khan và đau đớn, cô chỉ yên lặng gào, yên lặng
khóc. Tay bám chặt bả vai Kỷ Hằng, cảm thấy những uất ức và đau đớn kia,
đều giống như sóng thần hung hãn cuốn lấy cô, cô bị ép tới cực điểm, tại
giây phút nào đấy không thể khống chế, bùng lên.

Ở Kỷ gia, cô có thể cảm thấy rất nhiều ấm áp, xa lạ, nhưng cực kì ấm

cúng.

Cô biết rõ vì sao bọn họ lại nguyện ý đối xử với cô như vậy.

Một chén cháo mẹ Kỷ làm và giọng nói từ ái khi bưng lên khiến trong

lòng cô đau xót bén nhọn, khí nóng xông lên ánh mắt của cô rất đau, tất cả
đè nén cùng tuôn trào, cô ăn một miếng thì run rẩy đến nuốt không trôi.

—— thế gian này, người xa lạ cũng có thể đối xử với cô như thế, tại

sao những người thân yêu nhất, lại khiến cô bị thương máu tươi đầm đìa?

Rốt cuộc cô không chịu nổi nữa.

Cô quỳ trên mặt đất khàn giọng khóc nức nở, cô nhớ sau khi mẹ qua

đời thế giới của cô chính là một vùng đất mãi mãi lạnh lùng và cô độc
không hề thay đổi, về sau cô lại chạm vào một chút ấm áp, cô bấu víu quá
chặt vào cái cây không thực tế tên là "Mộ Yến Thần".

Cuối cùng anh nhìn cô, cái nhìn kia trong trẻo mà lạnh lùng nhạt nhẽo,

mười phần châm chọc.

Trong trái tim khổ cực nho nhỏ của cô chất chứa một nơi gọi là tòa

thành chờ mong, vừa mới sụp đổ ầm ầm rồi.

. . . . . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.