Lúc Kỷ Hằng đi ra, thấy mẹ và em gái vẫn còn ngồi trong phòng
khách.
Nghe thấy bên trong không có việc gì, mày chau lại của mẹ Kỷ cũng
không giãn ra bao nhiêu, nhưng là biết giờ phút này không nên hỏi nhiều,
nên cầm đĩa đi vào phòng bếp. Mắt Kỷ Diêu hồng hồng nhìn anh trai mình,
kinh ngạc nhìn anh ngồi đối diện.
"Anh —— em muốn hỏi anh mấy chuyện." Kỷ Diêu dừng một chút,
giọng nói khàn khàn, do dự nói.
Gương mặt tuấn tú của Kỷ Hằng hơi tái nhợt, tựa vào trên ghế sa lon
nhắm mắt một lúc lâu, chờ đợi cơn đau lòng kia trôi qua, một hồi lâu mới
mở mắt ra nói: "Ừ, nói đi."
Kỷ Diêu cắn môi, hỏi ra lời: " nhìn Lan Khê vùng lên như vậy giống
như thật sự đã gặp chuyện không may, em muốn hỏi anh nếu cậu ấy thật sự
bị cưỡng bức, anh còn yêu cậu ấy hay không ?"
Không phải cô lo ngại việc này, đàn ông đều muốn xử nữ, đây là thực
tế không thể chối cãi.
Kỷ Hằng ngước mắt, nhìn cô.
"Anh hỏi em, yêu là gì?" Anh nói.
Kỷ Diêu ngẩn ra, đỏ mặt: "Em. . . . . ."
"Em mới từng ấy tuổi, thật ra thì căn bản cũng không biết yêu là gì,"
trong con ngươi của Kỷ Hằng hiện ra mấy tia đỏ tươi, "so với em thì anh
lớn hơn không được mấy tuổi, cho nên anh chỉ sợ cũng không hiểu nổi rốt
cuộc yêu là gì. Nhưng mà hiện tại anh cảm thấy —— thật ra thì không phải
bởi vì cô ấy tốt nên mới yêu, mà bởi vì yêu, cho nên hi vọng tất cả của em
ấy đều tốt."