HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 120

thật khó cho bất kỳ ai trong chúng tôi xác định được một đường hướng độc
lập trong đời.

Tôi rất biết ơn cha mẹ mình, những người đã không bao giờ ép buộc tôi

điều gì hoặc bắt tôi phải tuân theo những quy tắc truyền thống của người
phụ nữ Trung Quốc. Tôi không chỉ được cho phép đi học - mặc dù chỉ là
trường nữ sinh - mà còn được cho ăn cùng mâm với bạn bè của bố mẹ và
thảo luận về chính trị và những vấn đề đang diễn ra. Tôi có thể tham gia
mọi cuộc hội họp và chọn bất kỳ môn thể thao hay hoạt động nào tôi thích.
Những Người tốt bụng rỗi việc trong thị trấn nhắc nhở tôi vì cung cách hiện
đại của tôi, nhưng suốt tuổi thơ và cả quãng thời gian đi học nữa tôi đã rất
hạnh phúc. Quan trọng nhất là, tôi được tự do.» Bà thì thầm với chính
mình: «Tự do...»

Tôi tiếp nhận mọi thứ xung quanh mình. Không có gì kiềm chế lựa chọn

của tôi. Tôi khao khát một nhiệm vụ vĩ đại có tầm cỡ lớn; tôi muốn làm thế
giới phải sửng sốt với một kỳ công rực rỡ, và mơ được trở thành một mỹ
nhân đi bên bậc anh hùng. Khi đọc một cuốn sách về cách mạng có tựa đề
Ngôi Sao Đỏ, tôi tìm thấy một thế giới mà trước đây mình chỉ biết đến qua
những cuốn sách lịch sử. Đó có phải là tương lai mà tôi khao khát không?
Tôi phấn khích đến mức không kiềm chế được, và quyết định tham gia
cách mạng. Thật đáng ngạc nhiên, cha mẹ tôi lại có lập trường khác hẳn so
với lập trường tự do phóng khoáng vốn có của họ. Họ cấm tôi không được
đi, bảo rằng quyết định của tôi không dựa trên sự khôn ngoan hay thực tế.
Họ bảo rằng những quyết định nông nổi chắc chắn sẽ có kết quả cay đắng
vì chúng chưa chín chắn. Tôi xem lời họ như sự chỉ trích cá nhân, và phản
ứng lại rất dữ. Bị kích động bởi tính bướng bỉnh của tuổi trẻ, tôi quyết định
chứng minh cho họ thấy tôi không phải là một đứa con gái tầm thường.

Suốt bốn mươi năm sau đó, lời của họ vẫn cứ văng vẳng bên tai tôi. Tôi

hiểu rằng cha mẹ tôi lúc đó không chỉ nói về tôi; họ muốn ám chỉ đến
tương lai của cả đất nước Trung Quốc.

Một đêm giữa mùa hạ, tôi gói ghém hai bộ quần áo cùng vài quyển sách,

và rời bỏ gia đình hạnh phúc, bình yên của mình, như thể một nhân vật nữ
chính trong tiểu thuyết. Tới hôm nay tôi vẫn còn nhớ những ý nghĩ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.