HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 121

mình khi bước ra khỏi cổng: Cha, mẹ, con xin lỗi. Con đã được số phận
định sẵn là sẽ lưu danh sử sách, và làm cho cha mẹ tự hào.

Sau này, cha mẹ tôi thực sự đã nhìn thấy tên tôi trong nhiều sách báo,

nhưng chỉ với tư cách một người vợ, không hơn. Tôi không biết tại sao,
nhưng mẹ luôn hỏi tôi: Con có hạnh phúc không? Cho tới khi bà qua đời tôi
chưa bao giờ trả lời câu hỏi đó một cách thẳng thắn. Tôi không biết phải trả
lời ra sao, nhưng tôi tin mẹ tôi biết câu trả lời.»

Bà lại im lặng trong vài giây, rồi tiếp tục với giọng bối rối, «Tôi có hạnh

phúc không?» Bà thì thầm với chính mình, «Hạnh phúc là gì... giờ tôi có
hạnh phúc không? Tôi rất hạnh phúc khi lần đầu tiên tới vùng được Đảng
giải phóng. Mọi thứ quá mới mẻ và lạ lẫm: trên những cánh đồng không thể
phân biệt đâu là nông dân đâu là binh lính; ở thao trường, dân quân đứng
sát cạnh những người lính. Đàn ông và đàn bà mặc quần áo và làm việc
giống nhau; các lãnh đạo không được tôn kính vì cấp bậc của họ. Mọi
người đều nói về tương lai của Trung Quốc; ngày nào người ta cũng lên án
và chỉ trích chế độ cũ. Các báo cáo về thương vong ở chiến trường xuất
hiện khắp nơi. Trong không khi đó, các nữ sinh được đối xử như những
nàng công chúa, được quý trọng vì tâm hồn trong sáng và vẻ đẹp. Những
người đàn ông gầm lên lao vào chiến đấu dữ dội trên chiến trường lại trở
nên nhu mì như lũ cừu cạnh chúng tôi trong lớp học.

Tôi chỉ ở vùng giải phóng ba tháng. Sau đó tôi được phân công vào một

đội công tác cải cách ruộng đất ở bờ Bắc sông Hoàng Hà. Đơn vị của tôi,
một đoàn văn công trực thuộc sở chỉ huy, đưa những chính sách của Đảng
Cộng Sản tới người dân thông qua lời ca, tiếng hát, điệu múa và mọi hoạt
động văn hóa khác. Đó là một vùng đất nghèo khó; ngoài tiếng kèn vào dịp
cưới xin hay tang lễ, họ chưa từng có bất kỳ sinh hoạt văn hóa nào khác,
nên chúng tôi được đón chào rất nhiệt tình.

Tôi là một trong số ít các cô gái trong đoàn có thể hát, múa, diễn kịch và

chơi đàn; riêng màn múa của tôi bao giờ cũng đẹp nhất. Mỗi lần gặp gỡ các
sĩ quan cao cấp, họ luôn luôn tranh nhau để được nhảy múa với tôi. Tôi rất
thoải mái và luôn cười, vì thế mọi người gọi tôi là chim chiền chiện. Lúc đó
tôi là một ả chim non vui vẻ, không chút bận tâm tới cuộc đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.