HẮT XÌ - Trang 165

Chị Tâm Tâm sắc mặt phờ phạc, hai mắt hơi sưng đỏ, cả mũi cũng đỏ

ửng. Vì vừa vội chạy đến đây, nên chị mồ hôi nhễ nhại.

Tôi đẩy cửa bốt điện thoại, hai chị em bước tới hàng rào cạnh đó, tựa

lưng nói chuyện. Tôi nghĩ chắc chị Tâm tâm vừa cãi nhau to với Vũ Hiên
nên mới không kịp đến xem thi đấu. Như thế cũng rất tốt.

"Xin lỗi nhé. Lúc nãy Vũ Hiên đang chở chị đến đây thì siêu thị ở

trung tâm xảy ra một vụ khủng bố rất nghiêm trọng. Bọn anh em Punk gần
như làm tê liệt toàn bộ lực lượng cảnh sát khu vực đó, còn phát thanh trên
đài dọa kích nổ bom xung mạch điện tử. Vũ Hiên dặn chị ngồi yên trong xe
chờ anh ấy rồi vội vàng bỏ đi. Chị đành ở lại xe vừa nghe đài vừa lo lắng
cầu nguyện..." Chị Tâm Tâm vuốt lại quả đầu rối bù của tôi, nhíu mày quan
sát những vết thương trên mặt tôi.

Cổ họng tôi khô khốc. Tại sao, mỗi lần tôi muốn thể hiện một chút

dũng cảm, thì Vũ Hiên lại làm những việc còn anh hùng hơn gấp chục lần
tôi?

"Sau đó thế nào? Vũ Hiên không sao chứ?" tôi hỏi. Chị Tâm Tâm chắc

hẳn mải cầu nguyện nên mới không đến kịp.

Chị Tâm Tâm nhòa nước mắt, lắc đầu.

Tôi thất kinh, vội hỏi: "Sao thế ạ?"

Chị Tâm Tâm hít thở sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đáp: "Vũ Hiên

không đề phòng, ngất xỉu vì đạn khói gây mê của bọn cướp, lưng còn bị
trúng hai phát đạn, bây giờ đang nằm bệnh viện theo dõi." Ngừng một lúc,
chị nói tiếp: "Nếu không có Cindy Moon kịp thời đến giải nguy, chỉ sợ Vũ
Hiên chưa kịp đưa đến bệnh viện đã..."

Chị Tâm Tâm tự vỗ vào má, tìm cách lấy lại phần nào tinh thần: "Ban

đầu Vũ Hiên kiên quyết không chịu đi bệnh viện, anh ấy bảo, sợ để lộ thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.