HẮT XÌ - Trang 172

"Nhưng thằng Nghĩa Trí mà tao biết, tuyệt đối không phải thứ con trai

bị đánh bại vì một núi lẵng hoa với bưu thiếp đâu." Kiến Hán ngẩng đầu,
nhìn tôi.

Tôi lắc đầu.

"Có thể không. Nhưng khi thấy chị Tâm Tâm bật khóc, là tao biết

mình chẳng còn vốn liếng để tranh giành cái gì cả." Tôi tiếc nuối, "Vũ Hiên
thực sự là một người rất tốt. Chị Tâm Tâm yêu anh ấy đến thế cũng là điều
hiển nhiên."

Kiến Hán cười, nói: "Mày nghĩ được như thế là tốt. Nhớ hồi xưa hai

thằng bị giam ở 'phòng không ngoan', cùng nhau thề phải cưới bằng được
chị Tâm Tâm về làm vợ, cái vẻ nghiêm túc của mày làm tao hết hồn, tổn
thương tâm lý luôn. Mày buông bỏ được, tao yên tâm rồi."

"Kẻ tầm thường cuối cùng sẽ thất bại!" Tôi cười lớn.

Kiến Hán cũng bật cười theo. Giờ nghĩ lại, tôi thật sự cảm ơn Kiến

Hán đã bầu bạn với mình suốt bao năm, nhất là trong những ngày tình yêu
của tôi đánh mất niềm tin và lòng kiên trì. Có một thằng bạn bên cạnh cười
ha hả còn quý giá hơn một người chỉ biết thao thao tuôn ra cả xe tải lời
khuyên.

"Này, nói xem, Khả Lạc được ở điểm nào?" Tôi hỏi, mắt nhìn kẻ vừa

từ trường cảnh sát về chưa kịp thay quần áo đã bỏ ra giường viết thư.

"Được cái đầu mày! Tao chỉ viết thư cho nó thôi mà, ai yêu đương gì

đâu?" Kiến Hán bò ra giường viết thư, bởi vì cả đến ghế chúng tôi cũng
không có.

"Ha." Tôi cười khan, nhìn vào quả tạ để trên bụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.